Chúng ta, có phải là không thể nào trốn tránh được tình yêu hay không? Chúng ta, có phải khi đối diện với ái tình thì trái tim sẽ trở nên mềm yếu hay không? Tại sao, khi mà nhìn thấy người ấy, trái tim của ta lại không thể bình ổn được mà đập loạn liên hồi? Tại sao, khi yêu một người, bức màn bảo vệ mà chúng ta cố gắng dựng lên đều có thể dễ dàng bị đánh vỡ?
Trong đêm tối cô đơn ấy, ta tương tư, người liệu có tương tư? Hay chỉ là ta tự mình đa tình, tự mình ôm lấy đau đớn? Người thật ác độc, khiến ta không thể nào thôi nghĩ về, lại càng không thể để nó vượt khỏi tầm suy nghĩ. Càng nghĩ lại càng nhớ, càng nghĩ lại càng muốn yêu thương. Người có gì đặc biệt? Tại sao lại khiến ta không thể chịu đựng được nỗi nhớ tương tư này? Yêu người, người có yêu ta?
Cố gắng gạt bỏ, lại càng sâu sắc hơn. Tình yêu sẽ khiến cho chúng ta giống như con thiêu thân, không ngừng lao đầu vào hố lửa cho dù biết chắc rằng sẽ phải bỏ mạng tại đó. Yêu mà, đâu ai ngăn cản được trái tim? Thương mà, đâu phải muốn quên đi là liền quên? Trái tim con người có hạn, chỉ có thể chứa đựng một bóng hình duy nhất.