Ánh nắng nhè nhẹ khẽ xuyên qua khung cửa sổ được làm bằng kính trong suốt, rọi vào bên trong căn phòng.
Cả căn phòng gam màu chủ đạo là màu trắng tinh khôi. Nổi bật người phụ nữ đang cuộn tròn bên trong chăn, chưa muốn thức giấc.
'Cốc cốc...'
Tiếng gõ cửa vang lên trong không khí tĩnh lặng, Uông Ngữ buồn bực không tình nguyện nheo đôi mắt nặng trịch. Lồm cồm bò dậy khỏi chiếc chăn bông ấm áp, đầu choáng váng không thể định hình trong giây lát.
Cô ngồi dậy ngó nghiêng xung quanh, căn phòng đầy đủ tiện nghi được lắp đặt các trang thiết bị tiên tiến. Lòng không khỏi hoài nghi, cô đang ở đâu vậy?
"Uông tiểu thư..."
Nghe giọng trầm ổn của Tiêu Giãn, cô mới giãn nhẹ khuôn mặt, xem ra là đang ở Tư gia.
Uông Ngữ đặt chân xuống giường lại phát hiện mình không chút mảnh vải che thân, phản ứng tự nhiên hoảng loạn ôm lấy khuôn ngực đầy đặn đang trần trụi ra ngoài.
Nhìn bộ váy lụa mỏng manh bị vứt không thương tiếc dưới sàn nhà, cô thở dài xoa mi tâm đau nhức.
Không có chút kí ức nào về buổi tối hôm qua.
"Vệ sĩ Tiêu có việc gì không?"
Uông Ngữ nói vọng ra ngoài, đi đến bên chiếc tủ đồ hiện đại mở ra, vô số những chiếc đầm mang thương hiệu nổi tiếng đều được đặt bên trong.
"Cậu chủ hỏi tôi: Cô Uông đã dậy chưa? Tôi cảm thấy không tiện xông vào nên muốn hỏi Uông tiểu thư đã dậy chưa."
"Tiêu vệ sĩ cũng thật biết đùa."
Khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-huyen/2838461/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.