Màn đêm đã buông xuống.
Tiêu Giãn nhìn người phụ nữ không yên phận bị mình dùng cavat trói chặt tay vào ghế phụ.
Lộ Viên Viên bị bỏ thuốc.
Anh suy nghĩ một lúc lâu, cô là bạn bè của Uông Ngữ. Thân phận chắc hẳn cũng không tầm thường, nếu đưa đến bệnh viện có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của cô. Anh cũng không thể thuê phòng bỏ mặt cô ở khách sạn, cũng không chắc chắn cô có yên phận chịu đựng không.
"Khó chịu... giúp tôi với..."
Lộ Viên Viên cố gắng muốn thoát khỏi chiếc cavat đang trói chặt, ưỡn người khó chịu hừ vài tiếng bất mãn. Tiêu Giãn dù nghe thấy lời van nài, vẫn không có ý định cởi trói.
Chiếc xe lao trên đường không rõ phương hướng.
Người phụ nữ một lúc sau đã không nhịn nổi, khóc nức nở, bàn chân nhỏ cố rướn sang người đàn ông bên cạnh. Ngón chân miết nhẹ lên đùi vệ sĩ Tiêu, dù anh không có kinh nghiệm tình trường, cũng có thể hiểu dụng ý của Lộ Viên Viên.
Cánh tay rắn rỏi bắt lấy bàn chân đang náo loạn phía dưới.
"Tỉnh táo một chút đi, chịu đến sáng mai thuốc sẽ hết tác dụng."
Lộ Viên Viên mặt đã đỏ bừng, tóc tai rối bời nhưng càng trở nên quyến rũ lạ thường. Đôi chân nâng cao, khiến chiếc quần lót ren lộ ra ngoài. Dù Tiêu Giãn nhiều lần cố gắng đè chân cô xuống, người phụ nữ vẫn không biết điều mà liên tục khiêu khích anh.
"Làm ơn, giúp tôi với... Bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh."
Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-huyen/2838463/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.