Tìm chút chuyện cho Lục Hạo Đình làm đi, đừng để anh rảnh quá cứ trừng mắt nhìn cô.
Nghe thấy Tả Tịnh Nghiên phân việc cho mình, Lục Hạo Đình hơi sững sờ. Giọng điệu cô nói với anh như lãnh đạo chỉ huy thuộc hạ, là lẽ đương nhiên.
Lại có phần giống với vợ chồng lâu năm, người vợ đang sai chồng mình làm việc? Cả hai loại cảm giác này anh đều không thích.
Thấy anh không nhúc nhích, Tả Tịnh Nghiên nhún nhún vai: “Thôi vậy, nếu anh không muốn làm thì chút nữa em tự treo.”
Nói xong cô lại không để ý tới anh nữa mà tự mình tới phòng bếp làm sủi cảo, coi anh như không khí, không nói thêm câu nào.
Đột nhiên cô im lặng không nói lời nào như vậy, khiến Lục Hạo Đình cảm thấy không quen!
Trước đây mỗi lần anh trở về cô cứ luôn lải nhải, nếu không phải là oán giận đói bụng chưa được ăn cơm thì cũng là oán giận anh chưa đưa tiền cho cô, rồi lại nói tới chồng nhà ai nhà ai đối xử tốt với vợ như thế nào…
Nói chung là từ khoảnh khắc anh bước vào cửa, tai không bao giờ được yên bình.
Hiện tại cô thay đổi rồi, hình như trong nhà cũng không còn giống với lúc trước nữa?
Lục Hạo Đình liếc nhìn bàn ăn, trước đây trên bàn cơm bày đầy bát đĩa chai hộp, hiện tại trên bàn có trải một tấm vải nhựa hoa màu xanh lam, rất sạch sẽ, cũng rất sáng mắt.
Nếu ngồi ăn cơm trên bàn cơm này, hẳn tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.
Chỗ anh ngồi có thể thấy được phòng bếp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-ngot-ngao-quan-tau-xinh-dep-kiem-bon-o-80/4081526/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.