Sau khi dùng bữa chiều, Tâm Dao thay một bộ đồ thoải mái để bớt đi cái mùi đồ ăn lưu lại trên người. Sau đó, cô đi theo bà Triệu đến phòng của đô đốc Vĩ Thành.
“Tôi mong cô tự biết thân biết phận của mình. Đừng ngu ngốc mà đánh chủ ý lên bất cứ ai trong nhà này.” Bà Triệu liếc nhìn Tâm Dao, lưng thẳng tắp, thể hiện phong thái của một bậc trưởng bối nghiêm khắc. Nếu không phải được sự chấp thuận của Triệu lão gia, bà cũng không muốn ai đụng vào con trai của mình.
“Cháu hiểu ạ.” Tâm Dao hơi cúi đầu, những lời nói này vốn dĩ không hề có tính sát thương mạnh mẽ nào đối với cô. Cô đã từng phải chịu đựng nhiều hơn thế, lẫn tinh thần và thể xác. Nếu những câu từ này có thể đổi cho cô cả đời yên bình, cô chấp nhận nghe mỗi ngày.
“Đến rồi.” Bà Triệu dừng bước chân trước một căn phòng nằm ở tầng trệt. Bà vặn nhẹ nắm cửa, rồi mở ra một khung cảnh u tối, hệt như hiện tại của người đàn ông đang nằm trên giường kia.
Tâm Dao vẫn chưa quen được với bóng tối mờ ảo này nên có phần nheo mắt lại, nhưng bước chân vẫn thuận theo phía sau của bà Triệu. Khi tầm nhìn dần thích ứng rõ ràng hơn, cô không dám lướt ánh mắt khắp căn phòng, chỉ chăm chú vào người đàn ông nằm trên giường. Anh chính là đô đốc Vĩ Thành, cô tự nhủ trong lòng như thế.
Lúc này, bà Triệu đi tới chỗ công tắc và vặn cho bóng đèn dần sáng hơn. Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-kho-cau-ga-cho-do-doc-thuc-vat/3078889/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.