*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau này phải nghe theo lời anh đó.”
Hạ Chí gật đầu: “Dạ, em biết rồi, không nghe người già nói thì sẽ bị chịu thiệt.”
Nguyễn Tấn dở khóc dở cười: “Em muốn ăn đòn hả?” Nói xong, anh cúi đầu lấp kín môi cô.
Hạ Chí đẩy anh: “Này, đừng, sẽ lây bệnh cho anh đó.” Nguyễn Tấn nhéo gương mặt nóng bừng của cô và bảo: “Em ngủ trước đi,3anh đi dọn dẹp rồi chúng ta đi bệnh viện nhé? Muốn ăn cháo không? Anh nấu một ít cháo cho em.” Hạ Chí lắc đầu: “Không muốn ăn, muốn ói...” Nguyễn Tấn thở dài: “Không muốn ăn cũng phải ăn một chút, ít nhất khi muốn ói còn có cái mà ói.” Nguyễn Tấn bắt đầu nấu cháo trong bếp, trước kia anh là người không bao giờ vào bếp, nhưng mà giờ nhìn nhiều nên anh cũng biết làm một ít
Bầu trời sau tuyết, mặt trời dần lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, mặt tuyết nhuốm ánh bạc càng đẹp hơn.
Nguyễn Tân rót ly nước ấm đưa tới, nâng cô dậy, cẩn thận mớm nước cho cô
“Cảm ơn.” Hạ Chí uể oải nói
Nguyễn Tấn0thở dài: “Cảm ơn gì chứ, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594260/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.