*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh nói: “Cho đến hôm nay, anh đã ở đây 16 năm, làm việc 15 năm rưỡi, anh bắt đầu làm thêm từ năm nhất đại học, vừa làm vừa học
Sau đó ra trường đi làm, 5 năm đầu giậm chân tại chỗ, 5 năm sau mới bắt đầu phát triển hơn một chút
Anh nói với mẹ là anh muốn cắm rễ ở đây, không ổn định thì sẽ không quay về.”
“Tiểu Chi, em hỏi sao anh không về, là anh không có mặt mũi để trở3về
Lúc trước nói như thế, đâu biết ở đây khó cắm rễ như vậy
Anh đã cố gắng dốc sức làm hơn mười năm nhưng không thể có nổi tiền trả trước một căn hộ
Mà những bạn học của anh ở lại quê nhà đều thành ông chủ cả
Mọi người nghĩ anh ở Đô Thành kiếm được nhiều tiền, ai cũng không tin anh sống không tốt bằng họ
Em nói xem, anh làm gì có mặt mũi mà về cơ chứ?” Nguyễn Tân không nói gì khác, chỉ nói một câu: “Cô cả mong anh đến mức tóc bạc hết
Bà ấy già rồi, có thể đợi anh bao nhiêu năm nữa?”
Thôi Nghệ im lặng, cầm ly rượu uống hết, mỗi ngày anh0đều nhớ ba mẹ ở nhà
Hạ Chí nói: “Thật ra mấy năm qua, quê mình phát triển cũng tốt lắm
Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594259/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.