*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hạ Chí: “Vốn là đã đến rồi, nhưng bởi vì Đô Thành có trận tuyết lớn, rồi cuối năm lại bận, lúc ăn Tết trong trang trại không rảnh tay nên phải qua năm mới đến được.” Thôi Nghệ: “Năm nay định ăn Tết ở đâu?” Hạ Chí: “Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì sẽ ở Đô Thành với ba mẹ anh ấy Bọn em định qua năm mới về nhà rồi đón ba mẹ lên đây.” Thôi Nghệ: “Tiểu Thiên có đến không?” Hạ Chí: “Có, vừa hay đưa Tiểu Thiên đến bệnh viện quân y khám bệnh, Tần giới thiệu bác sĩ, cũng đã khám mấy lần rồi, hiệu quả rất tốt Anh Nghệ, nếu không anh về với bọn em nhé?” Thôi Nghệ: “Anh không thể xin nghỉ được.” Hạ Chí: “Haiz, được rồi.” Thôi Nghệ: “Đợi họ đến thì báo cho anh, anh3sẽ dành thời gian để gặp cậu.” Hạ Chí: “Vâng.” Hai anh em nói rất nhiều chuyện, đều là lời trong lòng Hạ Chí biết khát vọng của anh họ, càng hiểu sự bất đắc dĩ của anh Lúc về nhà đã gần mười giờ, Thôi Nghệ đưa cô đến dưới nhà mới đi, cô thấy một tờ giấy trên bàn ăn, là do Nguyễn Tân để lại [Đóng kí cửa sổ đợi anh về Tân.) Hạ Chí nở nụ cười, cảm thấy hạnh phúc Một lát sau, cô đang rửa mặt thì điện thoại bàn ở phòng khách vang lên, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên vào buổi tối rất đáng sợ Hơn nữa cái điện thoại bàn này chưa từng vang lên kể từ khi cô đến đây. Lần đầu, cô không dám nghe máy, đợi mười giây sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Hạ Chí0đi tới cạnh điện thoại, nhìn số thì thấy một số di động, 11 con số Vì vậy cô phình lá gan lên nhấc máy, chờ đối phương nói trước. Đầu dây kia nhanh chóng vang lên một giọng nữ, cô ta nói: “Là em...” Hạ Chỉ đau đầu, cô là ai hả? Cô tiếp tục không nói lời nào “Tối nay em đã gọi rất nhiều lần, anh mới về nhà à? Hay là không muốn nghe điện thoại của em?” Hạ Chỉ thật sự không nhịn được nữa, cô hít sâu và hỏi: “Cô là ai thế?” Cô gái đầu dây bên kia rõ ràng hơi sửng sốt, xác nhận lại: “Đây là nhà Nguyễn Tấn đúng không?” Hạ Chí: “Đúng rồi, cô tìm anh ấy có việc gì không?” Cô gái kia im lặng mấy giây, lát sau mới hỏi: “Nguyễn Tấn đâu?” Hạ5Chí: “Anh ấy không có nhà, cô có chuyện thì có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ truyền lời lại.” Cô ta lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi sẽ gọi lại sau, cảm ơn.” Nói xong, cô ta cúp điện thoại Giác quan thứ sáu của Hạ Chí xuất hiện, theo trực giác, cô cảm thấy đây là nợ đào hoa bên ngoài của Nguyễn Tấn, hơn nữa còn biết số máy bàn nhà anh, xem ra quan hệ hai người không tầm thường đây. Cô cố gắng nhớ lại số điện thoại đó. Hôm sau, Hạ Chỉ vừa tan làm là về nhà luôn, khoảng bảy giờ thì số điện thoại kia lại gọi đến “Alo? Tìm Nguyễn Tấn?” Hạ chí hỏi trước “Đúng vậy, anh ấy có nhà không?” Hạ Chí nói với giọng hùng hổ: “Anh ấy không ở nhà Cô cứ nói với4tôi đi, tôi sẽ chuyển lời không sót chữ nào, cô nói đi.” Cô ta hơi do dự, Hạ Chí nói tiếp: “Anh ấy đi công tác, mấy hôm nay không có nhà đâu.” Cô ta hỏi: “Khi nào anh ấy về?” Hạ Chí: “Nếu không thì như vậy đi, đợi anh ấy trở về tôi sẽ bảo anh ấy gọi cho cô, là số này đúng không?” “Đúng vậy.” Sau đó Hạ Chí hỏi: “Thế có tên gì?” Cô ta im lặng. Được, không nói thì không nói, sớm muộn gì tôi cũng biết: “Bây giờ anh ấy rất bận, không biết khi nào mới về, tôi sẽ báo cho anh ấy.” “Được, cảm ơn.” Hạ Chí không bình tĩnh nổi, cô tức giận đi qua đi lại trong phòng khách, giọng nói bên kia điện thoại cực kì dịu dàng, nhất là lần đầu tiên mở miệng9nói hai chữ “Là em”, nghe cực kì mờ ám luôn. Cô không ngừng khuyên bản thân phải nhịn, đợi anh về thì nói cho anh biết, nhất định phải bắt anh gọi cuộc điện thoại đó ngay trước mặt cô, tuyệt đối không thể để họ lén lút liên lạc được. Buổi tối Nguyễn Tấn gọi video sang, cô từ chối, lý do là: Em nổi mụn trên mặt, không có mặt mũi để gặp anh Bốn ngày sau, Nguyễn Tấn về nhà vào buổi trưa, anh vừa kết thúc công việc thì đặt ngay vé máy bay về sớm nhất, mà hôm ấy lại là thứ bảy Anh vừa đến nhà, gọi thì không nghe ai trả lời, vốn định tặng cho Hạ Chí một bất ngờ, ai dè cô đã ra ngoài “Tiểu Chí, anh về rồi, em đâu?” “Đi siêu thị mua thức ăn, không phải anh bảo tối mới về à? Sao lại về sớm thế?” “Đúng vậy, nhớ em quá nên không đợi tới tối được, có muốn anh ra ngoài đón em không?” “Không cần, em sắp về tới rồi.” Cúp điện thoại, Nguyễn Tân thoải mái dựa vào sofa một lát, ở nhà vẫn tốt nhất Đột nhiên anh thấy một tờ giấy trên khay trà, đó là tờ giấy anh để lại cho cô, nó vẫn ở đây, anh cười cầm xem Vừa nhìn thì thấy một dãy số điện thoại, dãy số này không xa lạ gì với anh cả, anh hơi bất ngờ Lát sau, Hạ Chí về tới nhà, Nguyễn Tân đứng dậy mở cửa cho cô, im lặng cầm túi đổ của cô, sau đó mới hôn lên môi cô nói: “Nhớ anh không?” Hạ chỉ đẩy anh ra: “Không nhớ, tránh ra để em thay giày.” Nguyễn Tân ôm cô từ đằng sau: “Không nhớ anh? Em dám không nhớ anh à?” Hạ Chí đôi giày, tránh cái ôm của anh: “Không dám, em nhớ anh nhưng có người nhớ anh hơn em nhiều.” Nguyễn Tấn cau mày, đột nhiên nhớ tới dãy số kia, đó là do Hạ chí viết lại Nguyễn Tấn bật cười, thản nhiên nói: “Xem ra em có chuyện muốn hỏi anh, được, đợi anh đem đồ vào bếp trước.” Hạ Chí ngồi xuống ghế sofa, tờ giấy vốn đặt giữa bàn trà đã chạy sang bên cạnh, cô biết Nguyễn Tấn đã thấy rồi “Ngồi xuống,” Cô hỏi thẳng vào vấn đề: “Số này, chính là dãy số này, gọi đến nhà tìm anh, hỏi cô ta cái gì cũng không chịu nói, anh phải gọi lại cho cô ta, ngay trước mặt em.” Nguyễn Tấn không để ý lắm, có điều anh vui vẻ khi thấy dáng vẻ ghen tuông này của cô: “Cô ấy gọi khi nào?” “Hôm kia.” Hạ Chí bĩu môi không vui: “Ngày hôm trước cũng gọi.” Nguyễn Tấn cười cười nói: “Chắc chắn không phải là người quan trọng gì, nếu không sao không có số di động của anh? Em nói đúng không?” Hạ Chỉ nghĩ cũng đúng nhưng không thể để anh nói thế rồi lướt qua chuyện này như vậy được “Là em”, nghe rất mập mờ Cô đảo mắt chất vấn: “Cô ta là ai?” Nguyễn Tấn không lừa cô, nói thẳng: “Mối tình đầu của anh.” “...” Hạ Chí không ngờ anh thẳng thắn như thế, sự thẳng thắn này làm cô không nói được gì. Nguyễn Tấn buồn cười ôm lấy cô và nói: “Em đừng giận, lúc em ghen đáng yêu quá, anh muốn giải thích ngay nhưng lại muốn nhìn dáng vẻ ghen tuông này của em ghê.” Hạ Chỉ trừng anh: “Có thể nói chuyện đàng hoàng không?” Nguyễn Tấn cười nói: “Được được, anh nói.. Cô ấy tên là Trần Mân Y, là mối tình đầu của anh, cũng là cô bạn gái mà anh quen lâu nhất, tầm năm năm.” “Lúc đó anh còn trẻ, ở trong nhà có tiền có thể nên không có ham muốn gì, đừng bảo kết hôn, ngay cả làm việc cũng chưa từng tính tới Lúc ấy anh làm cô ấy thất vọng, cô ấy đá anh Sau khi chia tay, cô ấy kết hôn vội với một người Pháp rồi di cư đến Pháp.” “Nói thật, chuyện này đả kích anh rất nhiều, lúc đó anh rất hối hận, từng tự trách mình một khoảng thời gian, thậm chí còn nghĩ đời này sẽ không kết hôn Nhưng Tiểu Chí, chuyện này trôi qua rất lâu rồi, anh sớm quên rồi, giữa anh và cô ấy chỉ là bạn bè mà thôi.” Hạ Chí nhìn anh thẳng thắn như vậy, cơn giận cũng giảm bớt một nửa, cô tò mò hỏi: “Bây giờ cô ta tìm anh làm gì?” Nguyễn Tấn ôm cô, để cô ngồi trên chân mình, hai tay ôm chặt eo cô: “Anh nói em đừng giận nha.” Hạ Chỉ cảnh giác: “Nói nhanh!” Nguyễn Tân: “Cô ấy ly hôn, nguyên nhân là bạo lực gia đình Cô ấy dắt con gái về nước ở với ba mẹ Không biết cô ấy nghe tin anh ly hôn ở chỗ nào nên có ý muốn quay lại với anh.” Nguyễn Tấn lập tức đưa tay xin thề: “Nhưng anh nói là anh đã có vị hôn thê rồi, hơn nữa cũng sắp kết hôn.” Hạ Chí: “Hai người gặp nhau rồi?” Nguyễn Tấn gật đầu. Hạ Chí tức giận nói: “Khi nào?” Nguyễn Tấn: “Khoảng tháng trước, đi ăn cơm với đám Lý tổng, cô ấy cũng có liên hoan với bạn ở nhà hàng đấy, thế là gặp nhau Còn nữa, anh nhớ lại đã.” Hạ Chí giận dữ: “Còn nữa?” Nguyễn Tấn: “Là hôm trước khi anh đi công tác, tình cờ gặp ở quảng trường Vạn Đạt, anh đi gặp khách hàng, cô ấy đi dạo với con gái Là vào buổi trưa, anh mời hai mẹ con họ ăn bữa cơm trưa, nói chuyện bình thường thôi.” Hạ Chí chất vấn: “Thể cô ta gọi về nhà làm gì?” Nguyễn Tấn lắc đầu: “Anh cũng không biết, hôm đó anh đã nói anh sắp kết hôn, anh chưa từng cho cô ấy số di động Với anh mà nói cô ấy chỉ là một người bạn thôi, không có ý tứ nào khác Tiểu Chí, anh phải moi tim anh ra cho em nhìn sao?” Hạ Chí vừa giận vừa buồn cười, chọc ngực anh nói: “Được được, mổ ngực anh ra, moi tim anh ra để em xem thử.” Nguyễn Tấn lập tức cởi áo ra, giật giật áo sơ mi của mình: “Mau lên, em xem đi, bảo đảm toàn là em thôi.” Hạ Chỉ nâng mặt anh, nhìn anh hỏi: “Không lừa em chứ?” Nguyễn Tấn lập tức nghiêm túc, giơ tay nói: “Anh xin thề, anh tuyệt đối không lừa em.” Hạ Chỉ: “Được, thể em tin anh, bây giờ anh có thể gọi cho cô ấy rồi đấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]