Nhớ lại đêm qua, có lẽ Giang Hạo đợi cô ngủ xong mới lên giường, anh còn không lợi dụng lúc cô đang ngủ.
Nhưng anh đã bảo là không có hứng thú gì với cô hết, cái này thì cô tin rồi.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trắng xóa, tuyết vẫn đang rơi không ngừng, trời đất không còn giới hạn nữa.
Ngày tuyết lớn vậy thì chỉ có ở nhà là tốt nhất.
Kiều Tâm Duy nằm xuống, cô nhìn Giang Hạo đang ngủ say như thưởng thức bức tranh nổi tiếng thế giới, không thể phủ nhận, gương mặt của anh không có chỗ nào để chế cả.
Lúc này anh không còn vẻ nghiêm túc nào lúc tỉnh, lại có thêm mấy phần dịu dàng, trông dễ gần hơn nhiều.
Cô đã thấy được trận chiến khách mời trong tiệc cưới, cô không dám nghi ngờ thân phận “Thủ trưởng”
của anh nữa.
Nghĩ đến hình ảnh anh mặc quân phục đứng ra lệnh ở sân huấn luyện, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều tràn ngập phong cách sang chảnh, hẳn là đẹp trai lắm.
Đang nhìn mê mẩn thì Giang Hạo đột nhiên mở miệng: “Mới sáng bảnh mắt đã nhìn tôi chằm chằm thế? Muốn ăn tôi hả?”
Kiều Tâm Duy lại ngại ngùng xấu hổ, lập tức dịch ra một chút: “Anh...
anh giả vờ ngủ!”
“Tôi không thể vừa tỉnh dậy à?”
Giang Hạo dịch người lại, ôm chặt lấy eo cổ: “Cách xa vậy, cẩn thận ngã xuống giường”
“A..”
Kiều Tâm Duy sợ hết hồn, có lẽ do căng thẳng nên cô cảm thấy tim mình đập liên hồi.
Cô không dám động đậy, cũng không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy cơ thể anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593782/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.