Nhìn bộ dạng vừa khóc vừa ăn của cô, Giang Hạo cảm thấy đau lòng vô cùng: “Được rồi được rồi, đừng ăn nữa, tôi không ép em ăn mà”
“Lúc bé tôi thích ăn bánh gato nhất, nhưng mười năm rồi tôi không ăn nó đấy.
Đúng là ăn rất ngon, không có ép buộc.”
Cô chớp đôi mắt trong veo đầy nước mắt, khóe miệng dính bơ, vừa đáng thương lại mang mấy phần đáng yêu, Giang Hạo đến gần, giữ lấy cằm cô, anh nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc: “Kiều Tâm Duy, mặc dù hôn nhân của chúng ta là do nhu cầu hai bên, nhưng không phải ai Giang Hạo tôi cũng cưới được, bởi vì em có điểm thích hợp nên tôi mới chọn”
Anh vừa dùng ngón tay cái lau bơ trên môi cô, vừa dịu dàng nói: “Tình cảm là thứ không thể ép buộc, nhưng trong hôn nhân của hai người, ngoài tình yêu thì còn có tình thân nữa, nếu em đã thành vợ tôi thì em có thể dựa vào tôi, tôi tình nguyện chia sẻ mọi thứ với em, chỉ cần em muốn”
Đây là lần đầu tiên Kiều Tâm Duy nhìn thấy sự dịu dàng của Giang Hạo, cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng quý giá đầy chân thật đó.
Đúng vậy, nếu đã gả cho anh thì cô có thể cố gắng trải nghiệm cuộc sống của hai người, mặc dù không thể giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn nhưng có thể tôn trọng nhau như khách.
Mà Giang Hạo lại lớn hơn cố chín tuổi, có thể sống với nhau như anh em.
Người phụ nữ có vẻ ngoài yếu đuối thường sẽ có trái tim mạnh mẽ, mà người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593781/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.