Có lẽ là Ngọc Hoàng đại đế nghe được tiếng lòng cô, một giọng nói giống như tiếng trời đột nhiên rơi giáng xuống ——
"Thẩm Đường, ra đây đi."
Cặp mắt đỏ tưới của Thẩm Đường cuối cùng khôi phục lý trí, nhìn sắc mặt côgái phía dưới trắng bệch, làm như đã tuyệt vọng, trong lòng giống như là bị kim đâm xuống.
Lúc anh đứng dậy, đôi tay cô rất chật vật kéo quần áo bị anh kéo tới bên hông, sau đó co lại thành một đoàn.
Lúc này đầu tóc cô hỗn loạn, trên mặt đầy nước mắt, giống như là thú nhỏ bị thương, vùi ở góc run lẩy bẩy.
Anh sửa sang lại quần áo xốc xếch của mình, nhìn cô run rẩy, ánh mắt vôcùng phức tạp, sau đó nhàn nhạt nói một câu, "Mất hứng!" Xoay người, hôlớn ra cửa lớn: "Tô Cẩm Niên, cậu chạy đến nhà mình làm gì!"
Chođến khi bóng lưng Thẩm đường hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô. Cômới thở phào nhẹ nhõm, sau đó giống như mất hết sức lực, nằm trên ghế sa lon, khóc òa lên.
Cô vừa nghĩ tới sau này có một em trai như vậy thì không rét mà run một trận. Cô không biết tương lai sẽ có vận khítốt như vậy hay không, lại không được người nào cứu giúp.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần biến thành màu vàng óng.
Cô đứng dậy, chậm rãi đi lên phòng trên lầu của cô. Va li và túi mới vừađặt vào vẫn còn lẳng lặng nằm ở tủ quần áo phía trước, cô cười khổ tiếnlên, kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-choc-lua-thieu-than/2498934/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.