Lúc Thẩm Phỉ Phỉ biết Thẩm đường thời điểm, cô mười lăm tuổi, anh mười bốn tuổi, lúc đó cũngqua giai đoạn bị quản lý. Thư 鴀 xán cừ
Thẩm Phỉ Phỉ rất nhớ năm kia khi cô theo mẹ của cô vào nhà của anh ——
Một cái nhà biệt thự bố tầng màu trắng hợp lại, giới hạn hai bên đều làvườn trồng trọt, đang là mùa hè, hoa cỏ xanh um tươi tốt, nhất là hoasơn chi, trắng trắng một mảng lớn, hương thơm cả vườn, thấm vào ruộtgan. (ed: hoa sơn chi hay còn gọi là dành dành)
Đằng trước bêntrái có một hồ nhỏ, hồ trồng mấy bông hoa ly ly nước, bây giờ lá đã tora, nụ hoa nhỏ đón gió đong đưa. Cá chép trong đó vui thích lội qua,thỉnh thoảng nhảy lên, vô số bọt nước tóe lên. Dưới ánh mặt trời chiếusáng, đúng là hiện ra nhiều dãy cầu vồng. Trong hồ nhỏ, núi giả san sát, nước từ núi giả chậm rãi chảy vào trong hồ, xao động lăn tăn từng vòngsóng, nhưng những thứ này đều không hấp dẫn Thẩm Phỉ Phỉ nhất.
Làm cô chú ý nhất chính là người mặc tây trang màu đen, thiếu niên bên cạnh bố dượng của cô!
Dung mạo thiếu niên rất tinh xảo, mặt trái xoan, mắt đào hoa, môi mỏng màuhoa anh đào, da trắng noãn, mười ngón tay thon dài. Cô nhớ mẹ của côtừng nói, trong nhà bố dượng có con trai, nhỏ hơn cô một tuổi.
Nhưng anh thực sự chỉ có mười bốn tuổi sao? Mười bốn tuổi mà cao một mét tám? Mười bốn tuổi mà có thể có khí thế áp bức lớn vậy sao?
Lúc này,anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-choc-lua-thieu-than/2498932/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.