Dường như hắn nhớ nàng viết là:
Kết khăn, gả lang quan.
Tóc mây búi họa mày ngài.
Sân vắng nhìn hải đường, mỗi tháng lại mỗi năm.
Lúc đó hắn cũng xem thường, đương nhiên cũng không để trong lòng.
Bây giờ dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó.
Trầm mặc hồi lâu, Phó Dung Chương mới chậm rãi lên tiếng, khẽ nói: “Thì ra nàng xem trọng cái này.”
“Được, bản vương biết rồi.”
Nói xong, hắn kéo chăn lụa gấm thêu hoa cỏ trùm lên đùi nàng, sau đó nhắm mắt lại.
Vân Kiều mông lung, hắn biết cái gì rồi?
Biết còn ngủ thiếp đi trên giường của nàng sao?
–
Lần đầu chung giường với một nam nhân, tuy vẫn mặc áo nhưng cũng để nhịp tim của Vân Kiều đập như sấm. Gương mặt xinh đẹp lúng túng ửng đỏ lên không biết phải làm sao.
Mùi hương Long Tiên Hương trên người hắn pha lẫn mùi trà thoang thoảng, từng trận chui vào chóp mũi Vân Kiều. Giống như hạt giống ngày xuân mọc mầm từ dưới đất chui thẳng vào đáy lòng nàng.
Rất dễ ngửi.
Nàng khẽ đẩy hắn, giọng nói dịu dàng mang theo ý muốn xin tha: “Vương gia…”
Đầu ngón tay Phó Dung Chương khẽ giật giật, không trả lời nàng.
Nhìn thấy hắn đã ngủ yên trên giường, quả nhiên là dáng vẻ thiếp đi, Vân Kiều cũng không dám lay tỉnh hắn dậy. Nàng sợ hắn không vui sẽ làm ra chuyện gì với nàng.
Chờ giây lát, đoán chừng Phó Dung Chương đã ngủ say, nàng mới hơi co người lại, muốn qua phòng khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514197/chuong-19-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.