Thì ra nàng là gông xiềng cũng là chìa khóa.
Nhớ đến hôm đó ngủ cùng nàng trong xe ngựa, đó là lần đầu tiên hắn ngủ ngon một cách thần kỳ trong mấy năm qua.
Đúng lúc cũng đã nhiều ngày hắn chưa ngủ, vô cùng mệt. Hôm nay hắn sẽ xác minh một lần nữa, để xem nàng có phải chìa khóa tháo bỏ chấp niệm xiềng xích hắn hay không.
Lúc này, Vân Kiều cũng hơi mệt, nàng không nhịn được mà bịt miệng lại, ngáp một cái.
Ngáp xong mặt của nàng lại càng đỏ.
Hồn nhiên lại đáng yêu.
Đột nhiên Phó Dung Chương cười một tiếng.
“Cũng đã mệt rồi thì cùng nhau nghỉ ngơi thôi.”
Nói xong, hắn khom người ôm ngang nàng đi về phía phòng ngủ.
“A!” Vân Kiều bỗng nhiên bị hắn ôm lấy, kêu lên, giãy dụa: “Nô tỳ, nô tỳ còn chưa buồn ngủ…”
“Thật sao?”
Bây giờ đã sắp sáng rồi, đương nhiên Phó Dung Chương không tin nàng. Cố Văn Hiên nói nàng phải được dưỡng thật tốt. Ban ngày nàng sốt cao chưa ăn gì cả, lúc này đói bung mà thức giấc không có nghĩa là ngủ đủ.
Mặc cho Vân Kiều giãy dụa, hắn cũng không dừng bước lại.
Từ trước đến nay Phó Dung Chương làm việc chỉ theo tâm trạng và ý thích của hắn, trong ký ức của hắn, nàng là nữ nhân của hắn, cả người đều là của hắn, hai kiếp đều như thế.
Đây là cho dù thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi sự thật này.
Chút giãy dụa và kháng cự của nàng hoàn toàn không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514196/chuong-19-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.