Bảo Ngọc cúi đầu, nhịn không được lau khóe mắt. 
Nhân viên lặng lẽ đứng sang một bên, vì họ đã nhìn thấy nhiều và đã quen với những cung bậc cảm xúc khác nhau của người nhà nạn nhân. Nhân viên chu đáo đưa một gói khăn giấy cho Bảo Ngọc, thấy vẻ mặt buồn đau của Bảo Ngọc, anh ta ngẩng đầu, nhìn một người đàn ông khác trong phòng. 
Người đàn ông cao lớn mặc một bộ tây trang xám đen đứng bên cạnh thi thể, nhưng vẻ mặt lại thờ ơ lãnh đạm, không có chút biểu cảm gì trên gương mặt ấy. 
Nhân viên công tác trộm nhìn người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này, rõ ràng là người đàn ông này đến để nhận lãnh thi thể, nhưng lại không nói một lời nào từ khi bước vào. Ngay cả khi nhìn thấy bộ dạng thảm đạm của thi thể, trên khuôn mặt của nam nhân vẫn không hề có một chút dao động cảm xúc nào. 
Cứ như thể.... người chết nằm trên kia không liên quan gì đến hắn. 
Nhân viên công tác thu hồi tầm mắt. Lúc này người đàn ông đứng bên cạnh thi thể nhìn hồi lâu mới chậm rãi bước tới đến bên cái bàn. 
Hạ Dương nhìn mấy thứ trên bàn rồi cầm lấy đồng hồ. Đồng hồ bị bẩn, mặt đồng hồ đã bị vỡ nát, dây đeo cũng bị nứt ở giữa. Mà thời gian của chiếc đồng hồ mãi mãi dừng ở 22:30. 
Chiếc đồng hồ đã bị cháy đen nhưng Hạ Dương vẫn nhận ra đó là món quà sinh nhật mà hắn đã tặng cho Ly Tâm trước đây. 
Hạ Dương nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-tinh-nhan/2654508/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.