"A..." Lúc Hứa Đan Lạc mở mắt ra thì ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã ấm áp chiếu vào trên giường. Nhìn trên đỉnh đầu là trần nhà trắng xóa, ngửi bên người vẫn là mùi nước khử trùng. Hứa Đan Lạc đột nhiên cảm thấy giống như đã ngủ cả một đời. Bản thân mình còn đang ở bệnh viện, vậy chuyện ngày hôm qua Giang Hoài Sương trở về cũng không phải là nằm mơ... Nhớ đến Giang Hoài Sương, trong lòng Hứa Đan Lạc liền căng thẳng, vươn mình ngồi dậy. Cũng không biết là vừa mới tỉnh lại không được dùng quá sức, vừa ngồi dậy thì đầu Hứa Đan Lạc đột nhiên choáng váng một chút, vội vàng dùng tay chống trên giường bệnh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Trong phòng bệnh trống rỗng, trừ mình ra nửa bóng người cũng không có, Hứa Đan Lạc đem chăn trên người cuộn lại vào người. Giang Hoài Sương... Giống như là chưa từng đến đây bao giờ hay là đã rời đi? Hứa Đan Lạc bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hành hạ không nhẹ. Thứ tốt đẹp nhất, từ trước đến giờ chỉ là ảo mộng mà thôi, ngay lúc trong lòng Hứa Đan Lạc sinh bi thương, đột nhiên phát hiện có chỗ nào không đúng lắm. Phòng bệnh vẫn là phòng bệnh ban đầu, chỉ là giường bệnh này... Hứa Đan Lạc nhớ buổi chiều ngày hôm qua, lúc nhập viện thì ở trên giường bệnh ngay cửa, còn hiện tại đang nằm là giường sát cửa sổ cách xa cửa.
Liếc mắt nhìn cái giường bên cạnh có chút ngổn ngang, đè lại chua xót đang không ngừng lớn lên ở trong lòng, chuyện ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-nuoi-duong/1420591/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.