Bị Giang Hoài Sương hất ra, tuy rằng tay rất đau nhưng trong lòng Hứa Đan Lạc lại không cảm thấy khổ sở như vậy. Giang Hoài Sương phản ứng như vậy, có phải là mang ý nghĩa thật ra chị ấy cũng không cam lòng cùng mình tách ra? Hứa Đan Lạc chần chờ một chút, không dám mở miệng hỏi. Ngày hôm nay mình đã nói cái điều không nên nói, cũng đã nói quá nhiều, mắt thấy sự tình có chút khả năng chuyển biến tốt cũng không thể lại chíp bông nóng nảy làm hỏng chuyện.
Giang Hoài Sương không nghĩ rằng hai người đều đau buồn đến mức này, trong lời nói của Hứa Đan Lạc lại tạo ra cơ hội cho bản thân, chỉ cho là em ấy chuẩn bị ngoãn ngoan nghe lời, chờ hừng đông liền bỏ người. Giang Hoài Sương khóc đến có chút co rút, bi kịch nhất là không biết mình đang khóc cái gì, chỉ là nước mắt làm sao đều không ngừng được, uất ức một ngày lập tức bạo phát ra đều không có cách nào thu lại.
Từ sau khi nhìn thấy phong thư của Tề Tử Vũ, trái tim Giang Hoài Sương vẫn còn lơ lửng, mấy tiếng đồng hồ ngồi ở trên xe taxi kia giống như bị lăng trì. Vừa đến bệnh viện liền bị lời nói của Thái lão sư dọa sợ đến chỉ còn tức giận, tiến vào phòng bệnh càng bị ấn tượng đầu tiên làm cho suýt chút nữa cả một hơi thở cuối cùng cũng không còn. Thật vất vả biết được tiểu Lạc không có chuyện gì, tất cả đều là giả, kết quả lại tỏ tình. Tỏ tình liền tỏ tình đi, ai biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-nuoi-duong/1420590/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.