Editor: DaDa_Blog?
Hạ Mặc Dương trời sinh hoạt bát, ngày thường thích đánh nhau gây chuyện rắc rối, thành tích học tập lại nát bét nhưng là người tốt đến mức không có lời gì để nói.
Đặc biệt là đối với Phương Đường.
Ngay từ lúc đầu hai người lén lút ở bên nhau, cậu ta tích cóp hơn nửa năm sinh hoạt phí chỉ để đưa cho Phương Đường mua búp bê BJD mà cô thích đã lâu ( ball joint doll khớp cầu),Phương Đường cảm động đến mức chịu không nổi.
Điều kiện gia đình Hạ Mặc Dương bình thường, nhưng cậu đối với Phương Đường không tiếc, chẳng sợ toàn thân trên dưới của cậu ta chỉ còn lại có mười tệ, cậu ta cũng sẽ đem mười tệ kia tiêu trên người Phương Đường.
Phương Đường thích cậu ta đơn thuần, cũng như cậu ta thích cô đơn thuần.
Buổi tối bốn người kết bạn cùng đi dạo chợ đêm nhỏ dưới núi, Phương Đường thích đồ cổ hiếm lạ nhưng toàn bộ quá trình cô chỉ xem mà không mua, lo lắng Hạ Mặc Dương sẽ dành trả tiền.
Đằng sau hai người học bá cũng chưa mua gì, Đào Thi Thi trước nay chỉ thích mua sách, mà Lục Nham… Quỷ mới biết anh thích cái gì.
Có chỗ bán hàng rong nhỏ đang bán một số vòng tay, kẹp tóc cùng trang sức rất đẹp, Phương Đường dừng lại nhìn nhìn, Hạ Mặc Dương hỏi: “Thích sao?”
Phương Đường lắc lắc đầu.
Chờ đi về phía trước vài bước, lại không thấy Hạ Mặc Dương đâu, cô quay đầu lại nhìn cậu ta thì mới vừa trả tiền xong, trong tay cầm cái kẹp hình con bướm.
Cô kinh ngạc lại vui sướng: “Sao cậu lại biết tớ thích cái này?”
Hạ Mặc Dương “Đụ” một tiếng: “Cậu thật đúng là thích cái này.” Vẻ mặt Hạ Mặc Dương bội phục: “Lục Nham nói, tớ cũng không biết tại sao cậu ấy thấy được.”
Phương Đường sửng sốt một lúc, cô nhìn Lục Nham, chiều cao hai nam sinh không sai biệt lắm đứng chung một chỗ, một người lạnh, một người nóng Hạ Mặc Dương luôn thích cười, Lục Nham thì có thói quen lạnh mặt, rất giống như toàn thế giới đều nợ tiền anh.
Nhưng Phương Đường không thể không thừa nhận, Lục Nham thật sự rất thông minh.
Trước kia Đào Thi Thi nói Lục Nham rất lợi hại, cô đều không tin lắm, cảm thấy học bá cũng chỉ là thành tích tốt một chút, sự thưởng thức so với bọn họ hiểu nhiều hơn một chút.
Nhưng giờ phút này, cô mới kinh ngạc phát hiện, trong sinh hoạt loại người này thông minh đến mức làm người khác khủng hoảng.
Chẳng qua cô nhìn chiếc kẹp tóc hình con bướm kia nhiều hơn một chút, hơn nữa lúc ấy có ít nhất mấy chục cái trang sức xuất hiện trước tầm mắt cô, chính cô cũng không rõ lắm, như thế nào anh lại phán đoán ra được cô thích chính là chiếc kẹp kia.
Chỉ dựa vào một cái liếc mắt?
Cô nghĩ thầm hỏi, rồi lại lo lắng chỉ số thông minh khi gặp học bá sẽ bị nghiền áp đơn giản chỉ cần nhịn xuống chờ thêm, tìm cái cớ đi đến bên cạnh Đào Thi Thi, lúc này mới hỏi.
Đào Thi Thi lắc đầu: “Tớ cũng không biết, tớ giúp cậu hỏi một chút?”
“Đừng, không cần.” Phương Đường bĩu môi.
Đào Thi Thi thấy hai nam sinh đi phía trước đã đi xa, lúc này mới nhìn Phương Đường nói: “Tớ nói với Lục Nham rồi cậu ấy không đồng ý, nói một lần nữa mở hai phòng.”
“Hả?” Phương Đường trừng lớn mắt, “Cậu ta… Có phải chỗ đó không được không?”
Mặt Đào Thi Thi đỏ lên “Cậu tưởng cái gì đâu!”
Lại lần nữa Phương Đường nhìn về phía Lục Nham, bề ngoài anh tốt, toát lên vẻ sang trọng của người giàu có, làn da trắng lạnh, trên người mặc áo thun, khi đứng nghiêng người, cằm dưới lưu loát sạch sẽ, thậm chí ngay cả đường viền môi cũng vô cùng hoàn mỹ--giống như nam chính trong truyện tranh, góc cạnh sắc nét, lông mày đẹp và khí chất lạnh lùng.
Cùng với… Trong lúc vô hình phát tán mị lực.
Một chàng trai rõ ràng có cơ hội để ở cùng một chỗ với bạn gái mình thích như vậy cư nhiên lại từ chối.
Chẳng lẽ không phải chỗ kia không được?
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đũng quần của người ta.
Có lẽ là ánh mắt quá mức nóng bỏng, Lục Nham nghiêng đầu nhìn lại đây.
Đào Thi Thi đứng ở bên cạnh Phương Đường, thoải mái hào phóng mỉm cười với anh.
Cô bên cạnh Phương Đường, khuôn mặt nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay hơi nhăn lại, một đôi mắt hạnh nhân tròn xoe thẳng tắp nhìn chằm chằm...đũng quần anh.
Lục Nham rũ mắt nhìn khóa kéo nguyên vẹn.
Đào Thi Thi kéo cánh tay Phương Đường, nhỏ giọng kêu: “Đừng nhìn! Cậu ấy đang tới đây!”
Phương Đường ngẩng đầu mới nhìn thấy Lục Nham không biết khi nào đã đi tới đây, cô cười ha ha, mắt hạnh nhân quay tròn, muốn nhân cơ hội trốn liền nghe Lục Nham nhìn cô hỏi.
“Cậu đối với tôi chỗ này, có vấn đề gì?”
Phương Đường: “…”
Đào Thi Thi: “…”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~