Chương trước
Chương sau


Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1261: Đều bị trấn lại!

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: metruyen

Nghe Hamilton nói xong, gần như tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Quả thực, Chu Toàn Hỉ, cùng đám người Ngụy Phượng Hữu Hàn Tất Thành không thể tin được vào tai mình.

Máy bay chuyên dụng.

Trước kia bọn họ mới chỉ nghe nói qua về danh từ này. Hơn nữa, cho tới bây giờ đều là gắn liền với lãnh đạo cao cấp của quốc gia khác hoặc là đại phú hào có đẳng cấp nổi tiếng xa gần của các nước tư bản chủ nghĩa. Trong cảm nhận của người dân trong nước, dường như chỉ có nhân vật lớn siêu cấp đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp mới xứng đáng hưởng thụ đãi ngộ được máy bay chuyên dụng đưa đón. Cán bộ và dân chúng bình thường, sao có thể nghĩ mình có dính dáng tới máy bay chuyên dụng được?

Mà hiện tại, thời gian chưa đến nửa ngày, Lưu Vĩ Hồng đã đặc biệt chuẩn bị một máy bay chuyện dụng đưa đoàn đại biểu về nước.

Trước kia chỉ nghe nói qua Lưu Vĩ Hồng ở trong nước "Rất ngang ngược", hơn phân nửa là bởi vì tấm biển lớn nhà họ Lưu. Có gia thế tốt chính là hoành tráng. Nói thực ra, đối với việc Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm Bí thư Khu ủy khu Ninh Dương, hơn nữa còn kiêm nhiệm thân phận trợ lý Chủ tịch thành phố. Rất nhiều cán bộ ở khu Ninh Dương, thậm chí cả Ngụy Phượng Hữu, đều cảm thấy không phục lắm. Sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức, Ngụy Phượng Hữu rất phối hợp với Lưu Vĩ Hồng, cũng xuất phát từ sách lược cần thiết. Trong lòng Ngụy Phượng Hữu, tuyệt đối chưa thể nói là Lưu Vĩ Hồng có uy vọng.

Nhưng lúc này, Ngụy Phượng Hữu là thật sự đã bị Lưu Vĩ Hồng làm trấn động.

Không ngờ, Lưu nhị thiếu gia ở nước Nhật Bản cũng hò hét hoành tráng như thế!

Ngay cả máy bay chuyên dụng của ông chủ lớn tập đoàn Từ Thị Hongkong, cũng có thể ưu tiên cho hắn sử dụng.

Khó trách Lưu công tử dám ở toà thị chính Thành phố Đại Ốc, trực tiếp đối mặt với Trì Điền Nhị Nam mà tức giận mắng là "thất phu đầu bạc, lão tặc râu trắng”. Quả nhiên không phải là tự tin bình thường, quả thực chính là vô cùng tự tin.

Về phần các thành viên khác trong đoàn đại biểu lại càng không cần thiết nói đến. Trong nháy mắt, ánh mắt của họ nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng đã tràn ngập vẻ kính sợ.

Mà đám kia người Nhật Bản, cũng giật mình không nhỏ.

Nói cho cùng, vị Bí thư trẻ tuổi này còn che giấu bao nhiêu thực lực nữa?

Mắt thấy đám người Lưu Vĩ Hồng cùng với cơ trưởng Hamilton và thành viên đội bay, đi nhanh về sân sau nơi máy bay đang đỗ, mấy người phóng viên phục hồi tinh thần lại đầu tiên, lập tức "bám theo", lớn tiếng kêu la.

- Bí thư, Bí thư...

Tất nhiên Bí thư là không để ý tới. Nếu là trước đó, Lưu Vĩ Hồng đối với người Nhật Bản chỉ là chán ghét, hiện tại chính là căm hận. Nếu đã không cần thiết, Lưu Nhị Ca cũng không muốn nói với bọn họ thêm một câu nào nữa.

Vừa mới đi tới bãi đỗ máy bay, tất cả người Nhật Bản bỗng nhiên không kìm lòng nổi mà dừng bước, há hốc miệng.

Hoá ra, một đoàn xe rất dài đã đỗ ở đó từ khi nào. Tất cả đều là xe siêu cấp bóng loáng. Đi đầu chính là mộc chiếc xe Rolls-Royce dài, màu đen. Đây là một chiếc Rolls-Royce sang trọng thân dài, toàn bộ chế tạo bằng thủ công, dài gần chín mét. Giá của chiếc Rolls-Royce phải cao tới mấy chục triệu Yên Nhật. Ở trên thế giới hay bất kỳ một quốc gia nào, loại xe Rolls-Royce siêu cấp đầy sang trọng này đều tượng trưng cho thân phận và địa vị cực cao. Sau chiếc Rolls-Royce còn có một chiếc Mercedes Benz đen bóng. Tất cả đều có hơi thở phi phàm, kh">wí thế hơn người.

Đứng bên cạnh mỗi chiếc xe, đều có một người lái xe mặc đồng phục, nhìn có vẻ giàu kinh nghiệm.

Như vậy một đội hình xe siêu cấp sang trọng chợt xuất hiện trước mắt người Nhật Bản, tự nhiên khiến bọn họ đều cảm thấy chấn động muốn hôn mê. Ngay lập tức, không ít người Nhật Bản đã phát ra tiếng kêu ngạc nhiên vô cùng thán phục.

Một người phụ nữ Đông Phương ba mươi mấy tuổi, khí chất tao nhã, vẻ mặt lão luyện đứng ở bên cạnh chiếc Rolls-Royce, vừa thấy Lưu Vĩ Hồng đến, lập tức đi ra đón. Người phụ nữ cung kính, cúi người thật thấp trước mặt Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt mỉm cười, nói:

- Lưu tiên sinh, ch">wào anh! Tôi là Trương Gia Kỳ, thư ký của tiên sinh Từ Viễn Công. Theo lệnh của Từ tiên sinh, tôi đặc biệt lại đây nghênh đón Lưu tiên sinh. Từ tiên sinh đang tham gia một hội nghị, tạm thời không rời đi được, không thể tự mình đến nghênh đón Lưu tiên sinh, vô cùng có lỗi. Từ tiên sinh nhờ tôi chuyển lời xin lỗi của ông ấy tới Lưu tiên sinh.

- Cảm ơn! Từ tiên sinh quá khách khí rồi.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chìa tay về phía Trương Gia Kỳ.

Trương Gia Kỳ vội vàng cầm tay Lưu Vĩ Hồng, kính cẩn nói:

- Từ tiên sinh nói, Lưu tiên sinh lên án mạnh mẽ phần tử cánh hữu của Nhật Bản. Tôi là con cháu của Trung hoa cũng thấy hả lòng hả dạ, cũng rất khâm phục. Gia Kỳ có thể đại diện cho Từ tiên sinh đến nghênh đón Lưu tiên sinh, là vinh hạnh cho Gia Kỳ!

- Cảm ơn Trương tiểu thư, thật không dám nhận. Tuy nhiên, dù tôi có làm bất kỳ điều gì, cũng chỉ là hành động mà một người Trung Hoa có chính nghĩa nên làm mà thôi.

Ở tr">wước mặt Trương Gia Kỳ, Bí thư Lưu lại khôi phục vẻ khiêm tốn nho nhã lễ độ.

Tất nhiên, thái độ đối với đồng bào của mình và đối với bọn Nhật Bản, không thể là giống nhau.

- Lưu tiên sinh, mời!

Trương Gia Kỳ mỉm cười vươn tay phải ra, vừa cong lưng vừa nói.

Người lái xe mặc đồng phục, kính cẩn mở cửa xe Rolls-Royce sang trọng cho Lưu Vĩ Hồng.

- Rất xin lỗi, Trương tiểu thư, mong cô chờ một chút.

Lưu Vĩ Hồng không vội lên xe, xoay người nhìn về phía Chu Toàn Hỉ.

- Tổng lãnh sự quán Chu, chúng tôi đi Tokyo trước. Cảm ơn Tổng lãnh sự Chu và Tổng lãnh sự quán đã ủng hộ và trợ giúp mạnh mẽ đoàn đại biểu chúng tôi!

Thật ra, Chu Toàn Hỉ cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ. Thân là quan chức ngoại giao, coi như đã gặp qua không ít nhân vật lớn, nhưng chuyện giống như hôm nay lại làm cho người ta gần như "không thở nổi". Phú quý đè thế lực. Thật sự là mới thấy lần đầu.

Nghe đồn, Từ Viễn Công và tập đoàn Từ Thị là tập đoàn tài chính đại phú hào lớn siêu cấp có tiếng tăng lẫy lừng ở Hongkong, thậm chí là toàn bộ khu vực Đông Nam Á, nhưng trước nay làm việc khiêm tốn. Đặc biệt bản thân Từ Viễn Công, ngày thường sống vô cùng tiết kiệm, làm việc rất ít khi xa hoa như thế thậm chí còn có thể nói là đường hoàng. Hôm nay vì Lưu Vĩ Hồng mà ngoại lệ, trong một thời gian rất ngắn, đã triệu tập một đoàn xe siêu cấp sang trọng như vậy tiến đến thành phố Đại Ốc để nghênh đón Lưu Vĩ Hồng.

Thật không biết, vị con cháu ba trẻ tuổi đời cách mạng thứ ba, đã làm gì mà có được thể diện lớn như vậy?

Chỉ sợ ngay cả lãnh đạo cao cấp của quốc gia đi Hongkong thăm quan, cũng không có được sự tiếp đãi long trọng siêu cấp đến như vậy.

- A... Dù thế nào, Bí thư Lưu cũng không cần khách khí. Dù sao, giúp đỡ Bí thư Lưu và đoàn đại biểu Kinh Hoa, cũng là trách nhiệm của tôi và Tổng lãnh sự quán nên làm. Lúc này đây, tôi chúc Bí thư Lưu và các đồng chí trong đoàn đại biểu, thuận buồm xuôi gió.

Một lát sau, Chu Toàn Hỉ mới hồi phục lại tinh thần, nắm chặt lấy tay của Lưu Vĩ Hồng, luôn miệng nói. Bản thân ông ta có kiến thức rộng rãi như vậy, giờ phút này hơi thở cũng có chút dồn dập, sắc mặt ửng hồng.

- Cảm ơn!

Lưu Vĩ Hồng cũng nắm chặt tay Chu Toàn Hỉ một lát, lại nói.

Chờ Chu Toàn Hỉ chào hỏi xong, Lưu Vĩ Hồng lại nhìn về phía Đường Tân Vũ, nói:

- Tân Vũ, anh mau chóng kết thúc chuyện bên này đi. Có thời gian rảnh, tới Kinh Hoa một chuyến, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ càng tỉ mỉ hơn.

- Được, tôi sẽ tới.

Đường Tân Vũ liên tục gật đầu, và thoáng ôm lấy Lưu Vĩ Hồng một chút.

Bạch Xuyên, Thu Điền, Tỉnh Thượng và các thương nhân Nhật Bản khác vội vã từ trong sân chờ máy bay đuổi ra tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt liền thay đổi, mồ hôi lạnh đổ xuống như mưa.

Từ sâu trong lòng, Bạch Xuyên càng thêm lĩnh ngộ được câu nói vừa rồi của Lưu Vĩ Hồng. Một câu "Anh dám" mới tự tin làm sao. Đừng nói nhà xưởng của anh ta xây dựng trong khu vực mà Lưu Vĩ Hồng quản lý, nhất định phải dựa vào Lưu Vĩ Hồng. Cho dù không có mối quan hệ này, Lưu Vĩ Hồng muốn thu thập Bạch Xuyên anh ta, dường như cũng là một chuyện không khó khăn gì.

Một người có khí thế hơn người ở nước Nhật Bản như thế, một người cứng đầu ngông cuồng tự cao tự đại, Bạch Xuyên anh ta sao có thể làm được gì?

- Lưu tiên sinh, mời!

Chờ Lưu Vĩ Hồng và các bằng hữu chia tay xong, Trương Gia Kỳ lại kính cẩn nói.

Lúc này, Lưu Vĩ Hồng mới xoay người tới gần chiếc Rolls-Royce cực lớn, mời Ngụy Phượng Hữu và Hàn Tất Thành và mấy đồng chí với cấp bậc khá cao trong đoàn đại biểu cùng lên xe. Đám người Ngụy Phượng Hữu, Hàn Tất Thành liếc mắt nhìn nhau một cái, mới thật cẩn thận đi lên chiếc xe vô cùng sang trọng này. Các thành viên khác tr">wong đoàn đại biểu, lần lượt lên chiếc Mercedes Benz đỗ phía sau.

Cửa xe chậm rãi khép lại.

Cuối cùng, phóng viênNhật Bản bị chấn động tới mức đầu óc choáng váng cũng đã tỉnh lại, lại một lần nữa xông lên phía trước, hướng tới đoàn xe siêu cấp sang trọng này, mà chụp ảnh liên tục.

Hiện tại, đây cũng là chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm.

Rõ ràng, dù muốn tiếp tục phỏng vấn "Bí thư", cũng không có khả năng nữa.

Đoàn xe sang trọng chậm rãi khởi động, từ từ rời khỏi sân bay Đại Ốc, tiến thẳng về phía Tokyo.

Bên trong xe Rolls-Royce, Trương Gia Kỳ mở tủ lạnh trong xe, lấy ra các loại đồ uống gồm rượu và nước, ân cần tiếp khách. Cô là thư ký của Từ Viễn Công, tự nhiên đã quen thuộc với những việc này.

Lưu Vĩ Hồng tiếp nhận một ly rượu đỏ.

Đám người Ngụy Phượng Hữu từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, hơi ngượng ngùng liên thanh tạ ơn, nói là không cần phiền toái. Bình sinh lần đầu ngồi trong xe xa hoa như thế, nhất thời không quen cũng là vô cùng bình thường. Nếu có thể thản nhiên tại chỗ, thì thật hơi kỳ quái. Khi Trương Gia Kỳ mời lần nữa, mấy người mới theo Lưu Vĩ Hồng, đều tự lựa chọn một ly rượu đỏ.

Buổi chiều, đoàn xe sang trọng chạy thẳng tới sân bay Tokyo. Sân sau của Sân bay đã có hơn mười người đại phú hào đang đứng chỉnh tề chờ sẵn, dẫn đầu chính là Từ Viễn Công.

Xe Rolls-Royce chậm rãi ngừng ở phía trước đám người Từ Viễn Công. Ngay lập tức liền có nhân viên tiến lên, mở ra cửa xe.

- Xin chào Bí thư Lưu!

Mắt thấy thân hình cao lớn của Lưu Vĩ Hồng từ trên xe Rolls-Royce bước ra, Từ Viễn Công tươi cười, tiến lên bắt tay Lưu Vĩ Hồng.

- Xin chào Từ tiên sinh!

Tuy đây là lần thứ hai gặp mặt, nhưng cả hai bên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương. Từ Viễn Công rất nổi tiếng ở Hongkong. Mấy năm nay, gần tới ngày Hongkong được trả về, danh tiếng và hình tượng của Từ Viễn Công dần dần được dân chúng nội địa biết tới. Lưu Vĩ Hồng cũng đã nhìn thấy Từ Viễn Công trên tạp chí tài chính và TV truyền thông không biết bao nhiêu lần.

- Bí thư Lưu. Hay, chửi giỏi lắm! Thật sự là khiến người khác hả lòng hả dạ, cực kỳ phấn chấn!

Từ Viễn Công nhanh chóng nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, luôn miệng nói. Vẻ mặt thật sự có chút phấn khởi.

- Từ tiên sinh quá khen...

- Ấy, không phải là quá khen, tuyệt đối không phải là quá khen. Tuy rằng tôi chỉ là một thương nhân, nhưng cũng biết đạo lý “người bình thường cũng có trách nhiện trước sự hưng thịnh và diệt vong của quốc gia”. Thế lực cánh hữu của Nhật Bản càng ngày càng hung hăng ngang ngược, cần một người có chính nghĩa như Bí thư Lưu, mạnh mẽ dạy cho bọn ch">wúng một một bài học! Từ Viễn Công thật sự vô cùng kính nể! Lần này, mấy người thương nhân bằng hữu cùng tôi tới Nhật Bản cũng đều cảm động trước hành động nghĩa khí của Bí thư Lưu, tự động đến sân bay để tiễn đưa Bí thư Lưu và đoàn đại biểu đồng bào!

Từ Viễn Công nghiêm mặt nói.

- Cảm ơn Từ tiên sinh, cảm ơn mọi người!

Ngay sau đó, Từ Viễn Công dẫn Lưu Vĩ Hồng tới giới thiệu với mười người bằng hữu trong giới thương nhân. Quả nhiên, bọn họ đều nhân sĩ tinh anh của giới thương mại Hongkong. Có vài người trong nhóm đó là người mà Lưu Vĩ Hồng đã ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Mọi người ào ào tới bắt tay. Nhóm đại phú hào Hongkong đều biểu đạt sự kính trọng và ngưỡng mộ đối với Lưu Vĩ Hồng và đoàn đại biểu Kinh Hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.