- Bí thư, theo chúng tôi được biết, Chủ tịch thành phố Trì Điền chỉ trình bày một sự thật!
Phóng viên ‘kẻ xấu’ trước đó đã im tiếng, lại nhảy ra nói, giọng điệu rõ ràng đang khiêu khích.
Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm quan tâm đến gã.
Phóng viên gà này, còn thật sự nghĩ rằng mình là một nhân vật, cho rằng gã mở miệng, Bí thư Lưu nhất định phải trở lời vấn đề của gã. Không phải ai cũng đều có tư cách khiến Lưu Vĩ Hồng để ý đến.
Chu Toàn Hỉ nghiêm túc nói:
- Anh biết sự thật gì? Sao anh có thể khẳng định Trì Điền nói sự thật?
Phóng viên ‘kẻ xấu’ suýt chút nữa bị thái độ của Lưu Vĩ Hồng làm cho nghẹn đến mức nội thương, mắt thấy Chu Toàn Hỉ sắp tiếp lời, liền vui mừng quá đỗi, lập tức nói:
- Vị tiên sinh này, Chủ tịch thành phố Trì Điền đã nói rõ rồi, cha ông ta là quan quân, khi chiến tranh kết thúc, cha ông ta đang ở thành phố Kinh Hoa. Nhân dân thành phố Kinh Hoa rất tôn trọng ông ấy. Nếu đã từng xảy ra sự kiện đại tàn sát, tại sao nhân dân thành phố Kinh Hoa vẫn tôn trọng ông ấy?
Không hề nghi ngờ, phóng viên này chính là người của Trì Điền Nhị Nam, biến mình trở thành ‘thế thân’ của Trì Điền Nhị Nam. Dường như vị quan quân Nhật Bản ở Kinh Hoa, chính là cha của gã vậy.
Chu Toàn Hỉ lạnh lùng nói:
- Chủ tịch thành phố Trì Điền nói cư dân Kinh Hoa rất tôn trọng cha ông ta, ai có thể làm chứng cho ông ta? Thứ nhất, cha ông ta đã qua đời, có phải đã từng nói những lời như vậy hay không, cũng không thể kiểm tra. Thứ hai, cho dù cho ông ta thực sự nói những lời như vậy, ai có thể chứng minh tính xác thực của sự việc? Có căn cứ gì?
- Vị tiên sinh này, xin hỏi họ gì?
Phóng viên ‘kẻ xấu’ dường như rất giống với người phụ trách, liền có hứng thú với y, liền vội hỏi. Đương nhiên, nếu ‘Bí thư’ đồng ý trả lời câu hỏi của gã, thì sẽ tốt hơn nữa. Đáng tiếc ‘Bí thư’ cơ bản không quan tâm đến gã. Phóng viên ‘kẻ xấu’ thực ra cũng có chút buồn bực, vị ‘Bí thư’ này vừa rồi còn ‘mắng’ Chủ tịch thành phố Trì Điền ở Ủy ban nhân dân thành phố.
Cái người lì lợm này!
- Tôi họ Chu, là Tổng lãnh sự Trung Quốc tại Nhật Bản, đối với vụ việc ngoại giao này, chúng tôi vô cùng quan tâm.
Chu Toàn Hỉ nói.
Đối mặt với sự truy vấn của phóng viên, Chu Toàn Hỉ chủ động đứng ra làm lá chắn cho Lưu Vĩ Hồng. Dù sao đây đã là sự kiện ngoại giao, đương nhiên phải nên do nhân viên ngoại giao chuyên nghiệp đứng ra ứng phó.
Nữ phóng viên lúc nãy lập tức nói:
- Tiên sinh Tổng lãnh sự, tôi để ý thấy, vừa rồi anh sử dụng cụm từ ‘sự kiện ngoại gia’. Xin hỏi các anh đã xem sự việc này như một sự kiện ngoại giao chưa? Chủ tịch thành phố Trì Điền chỉ là trong lúc hội đàm, đơn giản nêu ra một chút ý kiến của cá nhân ông ấy, tại sao các anh lại cho rằng đây là một sự kiện ngoại giao?
- Chủ tịch thành phố Trì Điền bẻ cong sự thật nghiêm trọng, lời nói vô cùng không ổn. Chúng tôi đã đệ trình kháng nghị thanh minh lên Ủy ban nhân dân thành phố.
- Tiên sinh Tổng lãnh sự, vừa rồi các anh nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Chủ tịch thành phố Trì Điền, nói không có chứng cứ. Vậy xin hỏi tiên sinh Tổng lãnh sự, các anh nói cuộc đại sát hại kia, có chứng cứ gì không? Phải biết, những người đương sự lúc đó, phần lớn đều đã qua đời rồi. Mọi người chỉ có thể dựa vào ký ức để bàn luận mà thôi. Vì vậy, việc Chủ tịch thành phố Trì Điền tường thuật lại cảm nhận của cha ông ấy khi ở Kinh Hoa cũng có thể tin tưởng được.
Phóng viên ‘kẻ xấu’ liền nói.
Chu Toàn Hỉ tức giận nói:
- Tiên sinh phóng viên, mong hãy chú ý đến tính hợp lý trong lời nói của anh. Cuộc đại sát hại ở Kinh Hoa, là sự thật sớm đã được quốc tế công nhận. Lúc cuộc đại tàn sát xảy ra, đã từng có khá nhiều bạn bè quốc tế có văn bản ghi lại, còn có những người còn may mắn sống sót vẫn còn nhớ. Sau khi chiến tranh kết thúc, Cốc Thọ Phu – sư đoàn trưởng sư đoàn số sáu của quân Nhật – thủ phạm chính trong cuộc đại tàn sát – đã bị thẩm tra ngay tại Kinh Hoa, bị phán án tử hình, xử quyết ở Kinh Hoa. Đại thẩm phán Tokyo, cũng từng phán xét nhiều hành vi phạm tội trong cuộc đại tàn sát ở Kinh Hoa. Tiên sinh phóng viên, chẳng lẽ thẩm vấn và phán quyết của tòa án, còn không thể làm chứng cứ? Nhiều chứng cứ của thẩm phán của tòa án quốc tế như vậy lại không chân thật bằng ký ức của cha Chủ tịch thành phố Trì Điền sao?
Phóng viên ‘kẻ xấu’ lập tức nghẹn họng, một lúc sau, mới thầm nói một câu:
- Đó chẳng qua chỉ là một trò xiếc của kẻ chiến thắng…
- Vô sỉ!
Tiêu Du Tình không thể kiềm chế được, nổi giận mắng một tiếng.
Tất cả các phóng viên và máy quay đều hướng về Tiêu Du Tình.
Tiêu Du Tình căm hận nhìn bọn họ:
- Tính xác thực của cuộc đại sát hại ở Kinh Hoa, không thể nghi ngờ được nữa, việc này không cần thảo luận thêm. Không phải Trì Điền Nhị Nam và các phóng viên các anh nói mấy câu là có thể phủ định. Đoàn đại biểu Kinh Hoa chúng tôi đến đây để viếng thăm theo lời mời của Chủ tịch thành phố Trì Điền Nhị Nam của các anh. Tôi thật ra cũng muốn hỏi ngay trước mặt đoàn đại biểu Kinh Hoa lại nhắc đến sự kiện cuộc đại tàn sát, Trì Điền Nhị Nam đang có ý gì? Cố ý khiến cho khách bất mãn, cố ý gây tranh cãi ngoại giao, đây chính là đạo tiếp khách của phía Nhật Bản các anh? Các anh đã theo chúng tôi học đến văn hóa lễ nghĩa hơn một ngàn năm, đều không học được gì hay sao? Các anh còn ở đây gây rối?
- Nói rất hay!
Lưu Vĩ Hồng đứng lên.
- Đi!
Mọi người liền cầm lấy hành lý, đi theo Lưu Vĩ Hồng, rời khỏi cửa hàng MacDonald.
- Bí thư, tiên sinh Tổng lãnh sự, xin chờ một chút, chúng tôi còn mấy vấn đề…
Nhóm phóng viên kia, cũng không chịu để yên, lập tức đi sát theo sau, la to lên.
- Nói với bọn họ, chúng ta không chấp nhận phỏng vấn. Nếu còn dám quấy rầy, chúng ta sẽ báo cảnh sát!
Lưu Vĩ Hồng vừa đi, vừa nói với Cao Thượng.
Cao Thượng lập tức dừng lại, đứng phía sau đưa hai tay lên, ngăn cản đám phóng viên Nhật Bản, cao giọng lặp lại lời Lưu Vĩ Hồng.
Đám phóng viên kia liền ngẩn người, hiển nhiên không ngờ thái độ của đoàn đại biểu Kinh Hoa lại cứng rắn như vậy. Nhiều năm như vậy, cũng có không ít đoàn đại biểu Trung Quốc đến Nhật Bản, nhưng rất ít có đoàn đại biểu nào lại có thái độ cứng rắn như vậy.
- Bí thư Lưu, Bí thư Lưu…
Vừa mới đi đến đại sảnh của phòng chờ máy bay, Bạch Xuyên Nhất Hùng, Thu Điền và Tỉnh Thượng, còn có mấy người Nhật Bản, liền vội vã từ cửa chạy vào, kêu lớn tiếng về phía Lưu Vĩ Hồng.
Bạch Xuyên Nhất Hùng đã ở Kinh Hoa một thời gian, cũng đã học được một số câu, ví dụ như Bí thư Lưu, Chủ tịch khu Ngụy, đều có thể phát âm khá chuẩn xác.
Lưu Vĩ Hồng dừng chân, gật gật đầu với Bạch Xuyên Nhất Hùng.
- Bí thư Lưu, rất xin lỗi, thật sự có lỗi, chúng tôi không biết Chủ tịch thành phố Trì Điền Nhị Nam sẽ nói như vậy, rất xin lỗi!
Bạch Xuyên Nhất Hùng đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cúi người thật sâu, liên tục nói.
Kim tiểu thư vội vàng phiên dịch lời của gã.
Những phóng viên đó lại đi sát theo như những âm hồn không tiêu tán, giơ máy lên chụp hình không ngừng. Tình cảnh ồn ào náo nhiệt như vậy, lập tức khiến rất nhiều hành khách chú ý, lần lượt đứng vây xung quanh để xem, vẻ mặt đầy tò mò.
- Tiên sinh Bạch Xuyên, đây không phải lỗi của các ông, là lỗi của Trì Điền.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.
- Đúng vậy, Bí thư Lưu, Chủ tịch thành phố Trì Điền quả thực lỗ mãng. Tuy ông ta có quyền nói lên ý kiến của mình, cũng không thể nói lời của ông ta là sai. Nhưng trong tình huống như vậy, thật sự không nên…
Bạch Xuyên vội vàng nói.
- Tiên sinh Bạch Xuyên, ông nói như vậy là có ý gì?
Lưu Vĩ Hồng nhướn mày, lớn tiếng hỏi ngược lại.
- Không phải… Bí thư Lưu, tôi nói, xảy ra chuyện như thế này, là điều tất cả mọi người chúng ta đều không ngờ đến. Nếu các anh rời đi như vậy, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan hệ hợp tác của chúng ta…
Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không để ý đến lời nói của Bạch Xuyên, lạnh lùng hỏi:
- Tiên sinh Bạch Xuyên, tôi hỏi lại một lần nữa, anh nói vậy là có ý gì?
Trán Bạch Xuyên Nhất Hùng rịn đầy mồ hôi, trước mặt Lưu Vĩ Hồng, gã luôn có một loại áp lực khó hiểu. Vị Bí thư trẻ tuổi này, trong mắt Bạch Xuyên, thật sự rất bí hiểm. Nhưng Bạch Xuyên Nhất Hùng cũng vẫn kiên trì nói:
- Bí thư Lưu, mong các anh suy nghĩ thêm. Nếu các anh cứ đi như vậy, các doanh nghiệp của thành phố Đại Ốc chúng tôi sẽ xem đó là sự thể hiện của việc không hữu nghị. Chúng tôi có thể sẽ phải suy nghĩ lại về việc đầu tư ở khu Ninh Dương… Mong Bí thư Lưu suy nghĩ kỹ!
Hóa ra là đến đây để uy hiếp!
Lưu Vĩ Hồng không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn vào mắt Bạch Xuyên Nhất Hùng, ánh mắt rõ ràng toát lên vẻ khinh thường, một lúc sau, thản nhiên nói,
- Tiên sinh Bạch Xuyên, anh dám sao?
Bạch Xuyên Nhất Hùng mặt biến sắc, mồ hôi chảy đầy trán.
Lời nói này quả thực nói quá trực tiếp!
- Tiên sinh Bạch Xuyên, mong ông đừng quên, các ông đã ký hợp đồng. Nếu các ông dám bội ước, chúng tôi đều có biện pháp xử lý. Tất cả các tổn thất gây ra từ đó, đều do phía các ông gánh vác.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói.
Bạch Xuyên rốt cuộc không kìm nổi đưa tay lau mồ hôi trán, kinh ngạc đến mức nói không ra lời. Dường như cuối cùng gã cũng nghĩ ra, nhà xưởng mà gã đầu tư, được xây dựng tại nơi do người trẻ tuổi này quản lý, đã bỏ vào đó một khoản tiền lớn, không thể rút ra được.
Thu Điền và Tỉnh Thượng theo sát sau đó, cũng đổ mồ hôi đầy mặt. Tài chính mà bọn họ đầu tư, đương nhiên không thể ngang bằng với Bạch Xuyên, cũng không thể đánh đồng với Bạch Xuyên được. Tổn thất này, bọn họ không gánh vác nổi.
Bên này đang náo nhiệt, một vị mặc trang phục cơ trưởng và mấy tiếp viên hàng không, liền bước nhanh về hướng bên này. Vị cơ trưởng đó da trắng, nhìn qua cũng khoảng bốn mươi mấy tuổi, thân hình khôi ngô tuấn tú.
- Xin hỏi, ai là tiên sinh Lưu Vĩ Hồng?
Cơ trưởng da trắng đến trước mặt, cao giọng hỏi, tiếng phổ thông rất lưu loát.
- Là tôi!
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu.
- Xin chào, ông Lưu, tôi là cơ trưởng Hamilton. Chúng tôi theo lệnh đến để đón ông Lưu và bạn của ông!
Cơ trưởng Hamilton liền cúi đầu với Lưu Vĩ Hồng, kính cẩn nói.
- Xin chào, tiên sinh Hamilton!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đưa tay về phía Hamilton.
Hamilton vội vàng nắm tay Lưu Vĩ Hồng, cao giọng nói:
- Ông Lưu, tôi là cơ trưởng của chuyên cơ thương vụ của tiên sinh Từ Viễn Công. Ông Từ đang tham gia hội nghị ở Tokyo, biết ông Lưu và bạn của ông phải về nước, nên bảo chúng tôi đến đây tiếp đón ông Lưu. Mời các ông đến Tokyo, chúng tôi lập tức đưa các ông về Trung Quốc!
Từ Viễn Công chính là phú hào nổi tiếng của Hongkong, có nhiều qua lại với Tập đoàn quốc tế Hoành Du của Vũ Vân Thường. Đương nhiên Vũ Vân Thường đã đặc biệt nói chuyện với Từ Viễn Công, phái chuyên cơ của y đến đây, đặc biệt đưa Lưu Vĩ Hồng về Trung Quốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]