Chương trước
Chương sau


Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1262: Chiến thắng trở về.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: metruyen

Khoảng năm giờ chiều chuyên cơ thương vụ cất cánh tại sân bay Haneda ở Tokyo. Tuyến đường bay đặt ra là từ sân bay Haneda bay thẳng đến sân bay Kinh Hoa, thời gian bay ước chừng là hơn bốn giờ.

Thuận lợi bay một mạch, chín giờ tối, máy bay chuyên dụng đúng giờ đến sân bay Kinh Hoa.

Năm chín mươi lăm, chuyên cơ thương vụ ở Trung Hoa chính là một khái niệm "hoàn toàn là ngoại nhập", trong nước không có khả năng xuất hiện danh từ chuyên cơ thương vụ hoặc là chuyên cơ tư nhân như vậy. Không trung cũng bị quản chế vô cùng nghiêm khắc. Vốn dĩ chuyên cơ thương vụ muốn đi vào vùng trời quốc gia, cần trải qua rất nhiều thủ tục.

Nhưng lần này, không gặp phải nhiều ngăn trở gì.

Mạng lưới quan hệ khổng lồ kia của Lưu Vĩ Hồng, ở thời khắc mấu chốt, luôn có thể mang đến tác dụng thật lớn. Tư lệnh viên Quân khu Đông Nam - Lưu Thành Gia đích thân ra mặt, chỉ bảo các cơ quan liên quan tiếp đón, cơ quan kiểm soát không lưu lập tức liền bật đèn xanh áy bay chuyên dụng.

Con trai của Tư lệnh viên Lưu thăm viếng Nhật Bản, khiến cho giới ngoại giao tranh cãi, hiện giờ phải quay về trong nước, cơ quan kiểm soát không lưu tự nhiên phải toàn lực phối hợp, không thể không tạo điều kiện thuận lợi cho việc này.

Ai biết việc này về sau sẽ phát triển như thế nào?

Nhưng có một điểm có thể khẳng định, nếu bởi vì cự tuyệt áy bay chuyên dụng nhập cảnh, mà làm cho con trai độc nhất của Tư lệnh viên Lưu ở Nhật Bản phát sinh bất luận chuyện gì bất ngờ, thì cán bộ làm ra quyết định này, khẳng định sẽ chịu không nổi. Chẳng ai lại đi làm việc mạo hiểm như vậy, hơn nữa chuyên cơ thương vụ hoặc là chuyên cơ tư nhân bay vào vùng trời quốc gia của ta, cũng không phải là lần đầu tiên, cũng đã có tiền lệ, có thể làm theo.

Lưu Vĩ Hồng và đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa ở sân bay Kinh Hoa đã được hoan nghênh long trọng như anh hùng chiến thắng trở về.

Phó bí thư Thành ủy Kinh Hoa, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Lục Đại Dũng đích thân dẫn đầu một số cán bộ lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cùng với tất cả lãnh đạo chức chính phó của bộ máy khu Ninh Dương, đều ở sân bay Kinh Hoa hoan nghênh Lưu Vĩ Hồng và đoàn đại biểu về nhà.

Thảm đỏ đã được trải rộng ở sân bay.

Máy bay chuyên dụng chậm rãi đỗ lại ở bên cạnh thảm đỏ. xem tại

Trên máy bay, Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu và các thành viên đoàn đại biểu đã thấy được cảnh tượng này từ lâu, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa cảm động.

Sân bay được trải thảm đỏ!

Chủ tịch thành phố đích thân dẫn đội ngũ ra nghênh đón, còn có vài vị Phó Chủ tịch thành phố đi theo!

Đây là đãi ngộ lễ nghĩa kiểu gì?

Ban đầu một số thành viên đoàn đại biểu còn đang lo lắng, khi nhìn thấy tình hình như vậy, những gì không yên trong lòng, rốt cục biến mất không còn một chút nào. Cái gọi là tranh cãi ngoại giao, đối với đại đa số thành viên đoàn đại biểu mà nói, là một khái niệm mơ hồ. Rốt cuộc sẽ không ổn tới mức nào, nói thực ra bọn họ cũng không rõ ràng lắm. Bọn họ chỉ thực sự quan tâm, là thái độ của lãnh đạo thành phố đối với việc này.

Hiện giờ bên trong đám người đến hoan nghênh ở sân bay, không ngờ thấy được cả Chủ tịch thành phố Lục Đại Dũng, vậy còn lo lắng chuyện gì?

Lập tức cả đám người thở phào một hơi, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười thoải mái.

Cửa khoang máy bay mở ra, bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng xuất hiện ở đầu thang xuống.

Lục Đại Dũng dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay vang cả một khoảng.

Lưu Vĩ Hồng bước nhanh đi xuống thang, gấp rút đi đến trước mặt Lục Đại Dũng, hơi hơi cúi đầu, nói:

- Cảm ơn Chủ tịch thành phố!

Lục Đại Dũng cười ha ha, thân thiết bắt tay với Lưu Vĩ Hồng, cao giọng nói:

- Vĩ Hồng, chửi giỏi lắm, chửi giỏi lắm à! Lòng người hả hê! Chính trị gia cánh hữu Trì Điền Nhị Nam kia, cố ý bẻ cong sự thật, đổi trắng thay đen, miệng nói bậy bạ, đúng là nên mắng. Tôi đại diện cho chính phủ thành phố Kinh Hoa, tỏ vẻ tán thưởng đối với anh, đối với tất cả các đồng chí trong đoàn đại biểu, gửi lời chào với tấm lòng kiên định chủ nghĩa yêu nước của các anh! Hoan nghênh các đồng chí về nhà!

Lời nói của Lục Đại Dũng tuy rằng ngắn gọn, nhưng lại rất có lực kêu gọi và sức cuốn hút.

Tiếng vỗ tay vốn đã lắng xuống, lại một lần nữa vang lên.

- Cảm ơn Chủ tịch thành phố! Cảm ơn các vị lãnh đạo và các đồng chí!

Các đồng chí trong đoàn đại biểu cùng hô lên.

Không khí ở sân bay rất sôi nổi.

Mỗi người đều có vẻ vô cùng phấn chấn.

Dưới bầu không khí ở đây dường như không người nào chú ý, Lục Đại Dũng tìm từ kỳ thật là vô cùng cẩn thận, nghiêm túc. Ông ta chính là đại diện cho "chính phủ Thành phố Kinh Hoa", chứ không phải "Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Kinh Hoa", cũng không phải "toàn thể nhân dân Kinh Hoa". Bởi vậy liền biết, Lục Đại Dũng đích thân đến sân bay nghênh đón Lưu Vĩ Hồng và đoàn đại biểu có lẽ chỉ là quyết định cá nhân của ông ta, không phải quyết định tập thể của Thành ủy.

Lại nói, chuyện này cũng có thể hiểu được.

Bí thư Thành ủy Long Bảo Quân, không có nghĩa vụ này, cũng không có khả năng cho Lưu Vĩ Hồng một thể diện lớn như vậy. Lưu Vĩ Hồng có là con cháu của ông cụ Lưu, thì trước sau cũng chỉ là một cấp dưới trẻ tuổi, mới chưa đầy ba mươi tuổi. Long Bảo Quân thân là Bí thư Thành ủy, nếu phải chú ý đến lễ nghi thì cũng phải chú ý. Nói cho cùng, Long Bảo Quân quá khách sáo đối với Lưu Vĩ Hồng, chỉ sợ có được thành ý nhưng trong đầu chưa chắc vui.

Tới cấp tỉnh, rất nhiều quan hệ đều vô cùng phức tạp, bình thường người ta không cần để ý quan hệ này, thậm chí chỉ cần nghe được một chút ít bề ngoài, thì đã đầu óc choáng váng.

Hành động này của Lục Đại Dũng, đồng nghĩa với việc đưa chính mình tiến thêm một bước cột thật chặt vào với "vận mệnh" của Lưu Vĩ Hồng, nếu có vinh dự thì cùng được vinh dự, nếu bị tổn hại thì cùng tổn hại.

Nghi thức hoan nghênh này, thật đúng là theo kiểu mẫu.

Sau khi Lục Đại Dũng nhiệt liệt bắt tay Lưu Vĩ Hồng, liền có nhân viên công tác tặng hoa tươi cho Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu và thành viên đoàn đại biểu. Lục Đại Dũng lập tức đại diện chính phủ thành phố Kinh Hoa, chính thức phát biểu thanh minh ở sân bay.

Ủy ban nhân dân thành phố chính thức thanh minh, gần như là không có gì khác biệt với buổi sáng hôm nay Lưu Vĩ Hồng chính thức thanh minh với đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa, ngay cả cách dùng từ đặt câu đều vô cùng giống nhau, liền chứng minh sự hoàn toàn ủng hộ đối với đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa.

- Cảm ơn Chủ tịch thành phố! Cảm ơn các vị lãnh đạo!

Lưu Vĩ Hồng lại nói với Lục Đại Dũng.

Lục Đại Dũng mỉm cười gật đầu.

Sau đó, Lục Đại Dũng lại hội kiến cơ trưởng Hamilton và nhân viên phi hành đoàn, nhiệt liệt bắt tay với đám người Hamilton, tỏ vẻ cảm ơn đối với bọn họ, mời đám người Hamilton, cùng đi dùng bữa tối.

Thời điểm cất cánh ở sân bay Tokyo, thời gian địa phương là năm giờ chiều, mọi người chỉ dùng món thường trên máy bay. Bởi vì Tokyo và Kinh Hoa lệch nhau một tiếng đồng hồ, hiện tại thời gian địa phương ở Kinh Hoa là gần tám giờ, ăn bữa tối hơi muộn một chút, cũng được.

Lập tức mọi người đi lên xe con, đi thẳng đến khách sạn Kinh Hoa.

Khách sạn Kinh Hoa trước kia là nhà khách chính phủ Kinh Hoa, năm trước đã trải qua xây dựng cải tạo thêm, đã trở thành một trong những khách sạn có cấp bậc cao nhất thành phố Kinh Hoa, rất nhiều hoạt động chiêu đãi đều tổ chức ở đây.

Tiệc tối tan trong vui vẻ hân hoan.

Lục Đại Dũng biết đội bay Hamilton ngày mai trở về Tokyo, lúc này liền chỉ thị phòng ban tương quan ở Ủy ban nhân dân thành phố, tiếp đãi đám người Hamilton cho tốt, phải để khách khứa nghỉ ngơi cho tốt.

Tiễn bước Lục Đại Dũng và lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố, các đồng chí ở Ninh Dương lần lượt ngồi xe con và minibus trở về nhà ở Ninh Dương. Lưu Vĩ Hồng lại lên chiếc Audi nhỏ của hắn, đến thẳng khu phức hợp của Bộ tư lệnh quân khu Đông Nam.

Thời điểm còn ở Nhật Bản, Lưu Vĩ Hồng đã từng báo cáo một cách đơn giản lần tranh cãi này cho Lưu Thành Gia. Lưu Thành Gia tự nhiên điềm tĩnh như không, nhưng thật ra Lâm Mỹ Như, lập tức thấy lo lắng cho con trai. Đó là ở Nhật Bản, không phải ở trong nước, nếu chẳng may tiểu quỷ kia phát cuồng, làm ra hành động gây thương tổn cho Lưu Vĩ Hồng, thì biết làm như thế nào?

Hiện giờ an toàn trở về, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên phải đi tới khu phức hợp của Bộ tư lệnh, thăm hỏi cha mẹ.

Đây là nghĩa vụ cơ bản của một người con.

Xe con rất nhanh ngừng ở một biệt thự nhỏ trong khuôn viên của khu phức hợp Bộ tư lệnh.

Nghe được tiếng ô tô, cửa chính của biệt thự mở ra rất nhanh, Lâm Mỹ Như vội vã từ trong biệt thự ra đón.

- Mẹ, con đã trở về.

Lưu Vĩ Hồng từ trong xe bước xuống, cười ha hả nói.

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi... Mẹ bảo này Vĩ Hồng, tính cách này của con phải sửa lại đi, làm sao tới tận Nhật Bản, cũng vẫn cãi nhau với người ta? Còn mắng Chủ tịch thành phố của bọn họ!

Lâm Mỹ Như liền kéo tay con trai, vội vàng nhìn từ trên xuống dưới, dường như sợ con trai bị thương chỗ nào, miệng không ngừng nhắc nhở. Kỳ thật Lâm Mỹ Như đương nhiên biết, là Chủ tịch thành phố Nhật Bản kia muốn bị mắng, không phải con trai cô thích "đấu tranh tàn nhẫn". Chỉ là quan tâm đến trong hỗn loạn, tên quỷ Nhật Bản đương nhiên là nên mắng, nhưng bà càng quan tâm sự an nguy của con trai hơn.

- Mẹ, không việc gì. Không phải con vẫn tốt sao? Đừng lo lắng!

Lưu Vĩ Hồng cười, cùng nhau vào phòng khách với mẹ.

Lưu Thành Gia toàn thân mặc một bộ quân phục, ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách. Vốn dĩ bình thường lúc nghỉ ngơi ở nhà, Lưu Thành Gia cũng không thường xuyên mặc quân phục, đa số thời điểm là mặc thường phục, thoải mái một chút. Tuy nhiên hôm nay đương nhiên là ngoại lệ.

Không phải sao, đồng chí đoàn trưởng đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa, hôm nay trở về!

- Cha!

Lưu Vĩ Hồng cười đi tới, đánh tiếng chào hỏi cha, vẻ mặt khá thoải mái.

Dường như thời điểm thế này không nên thoải mái, Lưu Vĩ Hồng lại thoải mái, liền chứng tỏ, đối với chuyện này, Lưu Vĩ Hồng đã có khá đầy đủ phương án sách lược đối phó.

Lưu Thành Gia phá lệ đứng dậy, nói với con trai:

- Ừ, về rồi hả? Ngồi đi!

Tư lệnh viên Lưu trầm mặc ít lời, rất ít khi biểu lộ tình cảm đích thực của mình ở trước mặt người khác. Trước đây thời điểm hai cha con ở cùng một chỗ, liên lạc cũng không ngại, nhưng bình thường đều là nói chuyện công tác, Lưu Thành Gia chưa bao giờ trịnh trọng như thế.

Ngoại lệ đứng dậy, kỳ thật việc này liền thể hiện thái độ đích thực của Lưu Thành Gia.

- Dạ!

Lưu Vĩ Hồng gật đầu đáp ứng, ngồi xuống một bên trên sô pha.

Lâm Mỹ Như đích thân pha trà nóng cho con trai, lại cắt ra một trái dưa hấu ướp lạnh, liên tiếp nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Vĩ Hồng, lại đây, ăn chút dưa hấu. Nghe nói ở Nhật Bản dưa hấu đắt lắm!

Lâm Mỹ Như nghĩ, con trai cô lần này đi nước ngoài, ở Nhật Bản chuyện ăn uống gặp không ít khổ sở, lại đánh nhau cùng tiểu quỷ Chủ tịch thành phố, tiểu quỷ nhất định sẽ không chiêu đãi Lưu Vĩ Hồng cho tử tế. Hiện giờ về đến nhà, tự nhiên phải cho con trai những thứ "bổ nhất".

Lưu Vĩ Hồng biết rõ tâm trạng của mẹ, cười nói:

- Mẹ, con ở Nhật Bản rất tốt, không phải ăn uống khổ sở đâu.

Nói là nói như vậy, nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn cầm lấy một miếng dưa hấu lạnh.

Tấm lòng của mẹ, không thể phớt lờ được.

Lưu Thành Gia hỏi:

- Lãnh đạo thành phố có thái độ thế nào với chuyện này?

Lưu Vĩ Hồng đáp:

- Chủ tịch thành phố Lục vừa mới đích thân ra sân bay nghênh đón, phát biểu tuyên bố chính thức, khiển trách Trì Điền Nhị Nam.

Lưu Thành Gia gật đầu, lại hỏi:

- Vậy Bí thư Long Bảo Quân thì sao? Ông ta có ý kiến gì?

- Ông ta tạm thời còn chưa có ý kiến.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói.

Lưu Thành Gia hai mắt hơi híp lại một chút. Long Bảo Quân đến bây giờ vẫn chưa có một thái độ xác định rõ ràng, hiển nhiên nằm ngoài dự kiến của Lưu Thành Gia. Trình độ bo bo giữ mình của vị Bí thư Long này cũng khá cao. Tuy nhiên Lưu Thành Gia không nói gì thêm, cho dù nói như thế nào, Long Bảo Quân không đến mức lấy việc này ra làm đề tài với Lưu Vĩ Hồng, có thể khẳng định điều đó.

Như vậy là đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.