Ngày hôm sau mặt trời lên cao mới thức dậy.
Tối hôm qua, quả thật sự dày vò quá lợi hại, thân hình thon thả mềm mại của Chu Ngọc Hà, quá sức mê người, làm hắn lại phát động công kích một lần rồi một lần nữa, dường như một quái thú đến từ viễn cổ Hồng hoang, vẫn chưa cảm thấy đủ. Sau đó Chu Ngọc Hà, gần như hoàn toàn "chết lặng", cả người mềm nhũn, một chút sức "phản kháng" đều không có, tùy cho hắn bài bố. Thậm chí Lưu Vĩ Hồng đề xuất mấy tư thế "khác người", Chu Ngọc Hà cũng chỉ đỏ bừng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Sau khi bị chinh phục hai lần, Chu Ngọc Hà đã hiểu được, ở trên giường, đàn ông chính là "bạo quân". Bất luận ý đồ phản kháng thế nào thì cũng đều bị "trấn áp" vô tình, sức lực người ta lớn như vậy Chu Ngọc Hà đang bị đè xuống căn bản không phải là đối thủ. Thân hình cô nàng nhỏ nhắn yêu kiều, dưới bàn tay to lớn của Lưu Vĩ Hồng, tựa như một cái "bánh nướng áp chảo", tùy ý lật qua úp lại, không tốn chút sức lực nào.
Không được chọc tôi!
Những lời này không phải là nói không, câu nói đó sự thật rất có ý nghĩa.
Ánh mặt trời rực rỡ, len lỏi vào phòng từ cánh cửa sổ không được khép chặt, làm Lưu Vĩ Hồng nheo mắt lại, vội vàng giơ tay lên trán che lại, phải một lúc mới thích ứng được. Vừa nhấc tay phải lên, thấy không hề động đậy được, quay đầu nhìn thấy, Chu Ngọc Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050714/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.