Hàm răng sắc nhọn cắn thật sâu vào cơ ngực cường tráng.
Lưu Vĩ Hồng cắn răng, miệng hít khí lạnh, giọng nói mơ hồ không rõ ràng:
- Ai, cảnh cáo cô đó, cắn người không phải là đứa trẻ ngoan đâu…
Chu Ngọc Hà quả nhiên không cắn nữa, nhô đầu ra khỏi chăn, hai khuỷu tay chống trên ngực Lưu Vĩ Hồng, nhìn hắn, thành thật hỏi:
- Chúng ta có phải là bạn không?
- Phải!
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự.
- Thế… thử đi…
Chu Ngọc Hà chớp mắt, thấp giọng nói.
Lưu Vĩ Hồng cứng người một chút, hơi chần chừ, hàm hàm hồ hồ "Ừ" một tiếng.
Chu Ngọc Hà liền vươn hai tay, nắm lỗ tai hắn, giống như là đang làm động tác định vị, từ từ tìm kiếm đôi môi, Lưu Vĩ Hồng hít sâu một hơi, một tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay âu yếm gò má cô.
- Ái, tôi không có kinh nghiệm, anh…
Chu Ngọc Hà bỗng nhiên nói một câu như vậy, giống như đang làm chuyện ấy, trong lòng rất lo lắng, tim đập thình thịch.
Lưu Vĩ Hồng không thể kiềm được, lập tức lật Chu Ngọc Hà sang một bên, cười ha hả. Chu Ngọc Hà vừa thẹn vừa giận, hung hăng đấm hai đùi hắn, cũng không kìm được cười ha hả.
Đương nhiên, hai người lập tức ý thức được đây là khách sạn, là lúc đêm tĩnh người yên, cứ cười ha hả như vậy là không đúng, nếu ở nước ngoài, người ta đã báo cảnh sát rồi. Nên cả hai đều đè thấp thanh âm lại, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050712/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.