- Hôm nay rất vui! Cảm ơn anh!...
Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, Chu Ngọc Hà thì thầm nói, giọng điệu cũng đã khôi phục lại bình tĩnh. Ít nhất người khác nghe, cũng cảm thấy chẳng khác gì với Chu Ngọc Hà bình thường. Nhưng hắn không phải người khác, hắn có thể nhận ra được, cổ họng Chu Ngọc Hà vẫn có chút run rẩy.
- Cô còn cảm ơn nữa nghĩa là đang tát vào mặt tôi đấy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói, thả tay ra.
Chu Ngọc Hà ngồi thẳng người, vẫn dựa lưng vào Lưu Vĩ Hồng, trong gió đêm, tấm lưng gầy lộ vẻ yếu ớt, dường như cả người đều khẽ run rẩy trong gió xuân, khiến người ta có cảm giác đau lòng.
- Trước kia có từng điên như vậy chưa?
Trong khoảnh khắc, Lưu Vĩ Hồng lại hỏi.
Chu Ngọc Hà nhẹ nhàng lắc đầu, hai tay ôm ngực, dường như không chịu được gió lạnh.
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy kéo Chu Ngọc Hà lên, nói:
- Vào phòng đi, không lại cảm lạnh đó.
Chu Ngọc Hà im lặng vào trong phòng, không ngoảnh đầu lại, nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Tôi đi tắm cái đã.
- Ừ!
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, đóng cửa ban công lại, kéo tấm màn cửa sổ dày, ngồi xuống chiếc ghế tròn, châm điếu thuốc, nhìn theo bóng dáng Chu Ngọc Hà, thả điếu thuốc xuống.
Chu Ngọc Hà giống như nhìn thấy hắn, nói:
- Muốn hút thì cứ hút đi, mở quạt thông gió lên.
Lưu Vĩ Hồng quả nhiên châm thuốc.
Giờ hắn rất muốn hút thuốc, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050711/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.