Nếu đã đích thân đến thăm hỏi, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên cũng không thể giấu diếm thân phận với Vu Hướng Hoành. Chàng thanh niên có thể khiến cho cháu ngoại của Kim Thu Viên cung kính như vậy, liệu có mấy người? Giấu diếm cũng chẳng giấu được, chỉ làm người ta trong lòng suy nghĩ thêm.
Nói thật, Lưu Vĩ Hồng cũng chẳng quan tâm gì Vu Hướng Hoành. Theo Lưu Vĩ Hồng, người này chẳng phải chính khách chân chính mà cũng chẳng là chính trị gia, vì đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn, khi đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo quan trọng, chẳng có cống hiến gì xứng đáng với chức vụ của y. Nếu như không phải hôm nay gặp dịp thì cũng sẽ chẳng phát sinh ra chuyến thăm hỏi này. Đã đến thăm hỏi rồi, cái nên làm thì vẫn phải làm cho xong, khách khí nói chuyện thì vẫn phải nói, thịnh tình của Vu Hướng Hoành, khó có thể từ chối, Lưu Vĩ Hồng chỉ còn cách ăn cơm tối với y.
Đương nhiên, vẫn phải gọi về khách sạn trước, bảo Chu Ngọc Hà tự đi ăn cơm, có lẽ hơi khuya một chút hắn mới về, Chu Ngọc Hà nói với hắn, Phương Thanh Trần hẹn mấy người bạn đến phòng cô tán gẫu, hắn chẳng cần phải lo lắng cho cô đâu.
Lưu Vĩ Hồng đương nhiên yên tâm.
Tám giờ tối, Cung Bảo Nguyên tự lái xe, đưa Lưu Vĩ Hồng về khách sạn, nhưng không lên lầu. Cung Bảo Nguyên cũng khá thật thà, nhưng không hề chậm chạp, biết những lúc như thế này không nên làm cái bóng đèn để người ta phải ghét.
Lưu Vĩ Hồng về phòng mình, tắm rửa, thay quần áo gọn gàng, mới đi gõ cửa phòng bên cạnh. Nơi hắn và Chu Ngọc Hà ở, đều là phòng Vip lầu mười tám, phòng rất lớn, lại còn có ban công rất rộng, có thể ngồi ngắm cảnh đêm.
Chu Ngọc Hà ra mở cửa, Lưu Vĩ Hồng lập tức nhíu mày.
- Sao có mùi rượu nặng thế? Uống rượu à?
Chu Ngọc Hà trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp, chỉ mặc bộ đồ lụa trắng mỏng manh vẻ lười nhác.
Chu Ngọc Hà mỉm cười, nói:
- Bạn bè cũ đâu có dễ gặp mặt nhau, mọi người có uống một chút.
Cái này cũng rất bình thường, chẳng qua Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ thấy Chu Ngọc Hà uống rượu, nên hơi ngạc nhiên. Vào phòng, mùi rượu càng nồng, bèn ra ban công cho thoáng, nhìn thấy bên kia chén bát hỗn độn, chai bia quăng tứ lung tung.
- Uống ở đây luôn à?
Lưu Vĩ Hồng ra ban công, cảm thấy đầu hơi choáng.
Quá điên đảo!
Nhìn cái bộ dạng này, Chu Ngọc Hà và các bạn cô, ngồi ngay tại ban công, cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm.
Chu Ngọc Hà cười nói:
- Đúng thế, bảo nhân viên khách sạn đem lên… Anh ăn gì chưa? Có muốn uống chút không?
Cảm xúc của Chu Ngọc Hà, hình như có chút vấn đề, có lẽ uống quá chén, ngữ khí lời nói bất đồng rồi, không còn lạnh nhạt như trước, giờ còn hỏi Lưu Vĩ Hồng có muốn uống không nữa.
- Có chuyện gì vậy?
Lưu Vĩ Hồng cảnh giác hỏi.
Chu Ngọc Hà liếc nhìn hắn, có chút khinh thường phất tay, nói:
- Anh căng thẳng làm gì? Ai quy định tôi không được uống rượu? Bạn cũ tập trung lại, mọi người vui vẻ nên uống… lại đây… uống nào!
Nói xong, Chu Ngọc Hà cầm một chai bia, đặt vào tay Lưu Vĩ Hồng, lôi kéo hắn ra ban công, tự mình mở một chai bia, cứ như vậy cầm chai cụng với Lưu Vĩ Hồng.
Đầu choáng váng rồi, có nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày, Chu Ngọc Hà cùng hắn ngồi uống rượu như vậy, điên mất rồi!
Chu Ngọc Hà đưa cao chai bia uống mấy ngụm, thấy Lưu Vĩ Hồng vẫn cứng đầu cứng cổ, giọng không vui:
- Anh làm gì đó, đừng có làm mất hứng đó… Text được lấy tại Truyện FULL
Xem ra Chu Ngọc Hà đã chịu chút kích động. Dù Lưu Vĩ Hồng hôm nay đã giúp cô nở mày nở mặt, nhưng có một số việc đã tạo thành nỗi đau rồi, không dễ dễ dàng phủi sạch đi như thế.
- Được, uống!
Lưu Vĩ Hồng đưa chai bia lên, cụng với cô, ngửa cổ ừng ựng một hơi.
Mấy năm nay thực sự Chu Ngọc Hà rất đè nén bản thân, có được chỗ tốt như vậy, lại có cơ hội, thì cứ thả lỏng đi, để Lưu Vĩ Hồng tiếp cô.
Chu Ngọc Hà cười khẽ, cũng đưa chai lên, một hơi hết nửa chai bia.
Lưu Vĩ Hồng uống được nửa chai, nhắc nhở:
- Kêu chút gì ăn đi, bụng rỗng mà uống, dễ say lắm.
- Không cần kêu, ở đây có…
Chu Ngọc Hà nói, quay người, lôi từ bên chiếc xe đẩy bên cạnh mấy cái dĩa nhỏ, bên trong có mấy thứ ăn vặt như cá nhỏ, tép, dùng để nhắm rượu, quả là không tệ.
Xem ra lúc các bạn cô tụ tập, chuẩn bị cũng khá đầy đủ.
Phục vụ của khách sạn lớn, nhà khách nhỏ không thể nào sánh bằng.
Ngay cả đồ ăn vặt cũng có, uống một trận, Chu Ngọc Hà không chịu nổi, nghiêng người qua người Lưu Vĩ Hồng, thuận miệng hỏi:
- Lưu Vĩ Hồng, anh còn có bao nhiêu chuyện giấu tôi?
- Cô nói gì?
Lưu Vĩ Hồng sợ cô ngã xuống, bèn đưa tay đỡ eo Chu Ngọc Hà. Eo cô nhỏ nhắn, uyển chuyển, rất mềm mại.
- Là tôi đang hỏi anh!
Chu Ngọc Hà bất mãn xoay người lại, giọng có chút nũng nịu. Xem ra rượu này cũng tốt thật, có thể làm thay đổ tâm tính một người. Lưu Vĩ Hồng không bao giờ nghĩ, Chu Ngọc Hà sẽ dùng ngữ khí nũng nịu này nói chuyện với hắn, càng không ngờ, Chu Ngọc Hà sẽ nằm vặn vẹo trong lòng hắn, cái cảm giác kia…. Cái cảm giác kia thật sự rất không tệ mà…
- Đang hoài nghi thân phận của tôi à?
Lưu Vĩ Hồng hít sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế tâm trạng bất thường của mình, hỏi.
- Ờ…
Chu Ngọc Hà liên tục gật đầu.
- Tôi cũng không cố ý che giấu cô. Cha tôi là một Quân đoàn trưởng!
Lưu Vĩ Hồng trả lời, quả thật không nên che giấu Chu Ngọc Hà nữa.
- Quân đoàn trưởng?
Chu Ngọc Hà hơi hoảng sợ, bất an lặp lại lần nữa. Cô không hiểu lắm chuyện nhà binh, nhưng cũng hiểu Quân đoàn trưởng là gì. Lập tức, Chu Ngọc Hà ngẩng đầu lên, chân thành nhìn Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Bọn họ, bọn họ nói Cung Bảo Nguyên kia là người thân của Tổng bí thư Tùy An Đông, có đúng không?
Tùy An Đông!
Thủ trưởng đương nhiệm số một!
Trong mắt người bình thường, đó là hạng siêu cấp?
Trong lòng Chu Ngọc Hà, đương nhiền cũng đầy tò mò.
Không hề nghĩ là, mình cùng người có quan hệ thân thích với thủ trưởng số một ngồi uống rượu chung bàn. Có vè Cẻung Bảo Nguyên kia rất cung kính với Lưu Vĩ Hồng, thế thì xuất thân của Lưu Vĩ Hồng thế nào?
- Đúng, tiểu Cung là cháu ngoại đồng chí Tùy An Đông.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, bổ sung thêm một câu:
- Một người bạn chơi rất tốt, làm bạn cũng không tệ.
- Vậy ông nội anh là ai? Có phải là Lưu…
Nói đến đây, Chu Ngọc Hà ngậm miệng lại, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ sùng bái lại có nét hoảng sợ. Đó là một nhân vật lớn khiến người ta phải khiếp sợ. Chu Ngọc Hà không dám nói ra tên ông.
- Lưu Trung Nguyên!
Lưu Vĩ Hồng chỉ gật gật đầu.
- Ông nội của tôi chính là Lưu Trung Nguyên!
- Lưu Chủ tịch!
Đầu Chu Ngọc Hà hơi choáng váng, cả người đang nằm trong lòng Lưu Vĩ Hồng, thở dốc. Không biết là bị dọa hay là do uống rượu quá chén, có lẽ là cả hai.
Sau khi trải qua chuyện hôm nay, Chu Ngọc Hà vốn biết, lai lịch của Lưu Vĩ Hồng chắc chắn không đơn giản, nhưng rốt cuộc không thể tưởng tượng được, không ngờ lại là cháu ruột của Lưu lão gia.
Tin này, trong thời gian ngắn, thực sự không thể tiêu hóa nổi.
Chu Ngọc Hà đột nhiên ngồi dậy theo bản năng, lui người ra sau, tạo chút khoảng cách với Lưu Vĩ Hồng, "ngàn lần cảnh giác" nhìn hắn. Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, đối với Chu Ngọc Hà mà nói, đều rất đảo lộn, Một thầy giáo nhỏ của trường Trung cấp Nông nghiệp, cấp dưới cũ của cha cô, trong nháy mắt lại là thái tử của gia tộc cách mạng Bắc Kinh, bảo Chu Ngọc Hà tạm thời sao có thể tin cho được?
Lưu Vĩ Hồng khẽ thở dài.
Bí mật rốt cục không giữ được, chỉ sợ làm bạn cũng chẳng được lâu. Lưu Vĩ Hồng muốn có mấy người bạn thật lòng không để ý đến xuất thân, cùng nhau tán gẫu uống rượu, khi buồn có người chia sẻ, khi vui có người cùng nhau chúc mừng.
- Anh thở dài cái gì? Anh… anh là người xấu!
Chu Ngọc Hà bỗng nhiên òa lên, lớn tiếng với Lưu Vĩ Hồng, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt ấm ức. Cái tên này, lúc làm bạn với mình, không chừng trong lòng đang cười nhạo mình!
Đương nhiên Lưu Vĩ Hồng không có ý này, nhưng con gái là thế, luôn cảm thấy mình bị "lừa gạt", trở thành kẻ đại ngốc, trong đầu bất luận thế nào cũng sẽ thấy không vui, không kìm nổi ý muốn phát tác.
Lưu Vĩ Hồng cay đắng cười, trong lòng thực sự có chút ngại ngùng, cảm thấy có lỗi với bạn.
- Anh, anh nói, anh còn muốn giấu diếm tôi đến khi nào?
Chu Ngọc Hà vẫn hùng hổ như trước, bộ ngực mềm mại phập phồng gấp gáp dưới làn áo lụa trắng mỏng manh.
Lưu Vĩ Hồng thở dài nói:
- Tôi không muốn giấu cô. Chuyện bạn bè của hai ta, có quan hệ gì đến gia đình hai bên. Tôi muốn làm bạn tốt với cô, khi trong lòng buồn bực, có người để nói chuyện, chẳng có ý gì khác.
- Anh thích gạt người, tôi không quan tâm đến anh nữa!
Chu Ngọc Hà giận dỗi nói, cũng chẳng biết rốt cuộc là tình cảm gì, trong lòng cảm thấy buồn bực, chỉ muốn tìm lý do để phát tiết.
Nói không để ý anh là sẽ không để ý đến anh, Chu Ngọc Hà giãy dụa đứng lên, muốn vào phòng.
Bất chợt phía sau có một bàn tay to ôm tới, lực của Lưu Vĩ Hồng, Chu Ngọc Hà yếu ớt, làm sao có thể chống lại, ngay cả giãy dụa còn chưa kịp thì đã bị Lưu Vĩ Hồng kéo vào lòng rồi, cả người đều nằm trong vòng tay rộng lớn của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng một tay ôm chặt eo nhỏ nhắn của Chu Ngọc Hà, một tay cầm chai bia, đưa lên miệng Chu Ngọc Hà:
- Uống đi!
- Không uống!
Chu Ngọc Hà lắc đầu, cả thân hình cũng xoay theo, cặp mông trong trịa ma sát mạnh với cơ thể của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Nhị Ca thiếu chút nữa quăng đổ chai bia.
Đúng là cái con mẹ nó!
- Haizz, cô đừng có xoay nữa được không? Còn xoay nữa là có chuyện đó!
Lưu Nhị Ca thở dốc, quát.
Nghe tiếng thét to này, Chu Ngọc Hà bỗng nhiên ngồi yên, không xoay cũng chẳng cà qua xát lại nữa, chỉ ngoan ngoãn dựa vào lòng Lưu Vĩ Hồng, không nhúc nhích, không nói tiếng nào, cả người có chút cứng nhắc.
Lưu Vĩ Hồng cũng ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của cô, không hé răng, cố gắng kiềm chế cảm xúc cuồng bạo của mình.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cả ban công im lặng khác thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]