Cũng biết, muốn yên lặng ăn cho xong bữa cơm này, e là tương đối khó. Trước đây còn được, Cung Bảo Nguyên ồn ào thế, người khác còn có thể đối đãi với hắn như một nhân viên nhỏ chốn thôn quê sao? Cả khu vực đột nhiên trở nên yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt của mọi người đều hiếu kỳ pha lẫn cung kính nhìn hắn, chẳng ai nói gì. Trong đó ánh mắt của một số người, dừng lại trên người Tiểu Vũ. Bạn học của Chu Ngọc Hà, hầu hết đều tương đối trẻ, Tiểu Vũ lại là một ca sĩ nổi tiếng, đương nhiên là cũng tương đối được chú ý.
Cảm thấy không khí nhạt nhẽo, Cung Bảo Nguyên cũng có chút lo lắng, vội vàng nói:
- Tiểu Vũ, còn chưa qua đây gặp Nhị Ca à?
Tiểu Vũ kỳ thực sớm muốn chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, chỉ vì tình hình lúc nãy, cô rất tự giác, một ca sĩ như cô không thể nào tiến lên trước bắt cuyện được, những người diễn trên sân khấu thực sự rất khôn khéo, rất hiểu chuyện, khi nào nên nói thì nói, khi nào không nên nói thì sẽ giữ lại trong lòng.
- Nhị Ca, chào anh!
Tiểu Vũ đến chào hỏi, vội vàng bước lên trước, giơ cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn về phía Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười và bắt tay cô, nói:
- Tiểu Vũ, đến Minh Châu biểu diễn hay là đi với Bảo Nguyên vậy?
Tiểu Vũ cười hì hì nói:
- Cái gì cũng đúng cả, vừa dịp biểu diễn bên Minh Châu, em ghé qua đây luôn.
Lưu Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050707/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.