Chương trước
Chương sau
Cuối tháng 6 năm 1991, Địa khu Hạo Dương chính thức phê chuẩn, đồng ý thành lập "Công ty quản lý nguồn năng lượng Huyện Lâm Khánh" hay còn gọi là "Công ty tập đoàn năng lượng Hoa Tinh". Hai tên khác nhau nhưng thực ra là một, dùng trong đối nội lấy danh nghĩa "Công ty quản lí nguồn năng lượng", dùng trong đối ngoại là danh nghĩa "Công ty tập đoàn năng lượng Hoa Tinh".

Công ty năng lượng này, cơ cấu hành chính được định sẵn là cấp phó Huyện, trực tiếp thuộc sự quản lý của chính quyền Huyện Lâm Khánh, bộ máy lãnh đạo của công ty, trên nguyên tắc do sự sắp xếp của Huyện ủy Lâm Khánh, báo Địa khu phê chuẩn.

Địa khu Hạo Dương rất coi trọng công việc này, Mộ Tân Dân và Chủ tịch Huyện Đặng Trọng Hòa ba lần đến Địa khu, lần đầu tiên là báo cáo cho Chủ tịch Địa khu Tào Chấn Khởi, lần hai là báo cáo cho Bí thư Địa ủy Lục Đại Dũng, lần thứ ba là báo cáo mang tính tổng hợp cho toàn bộ lãnh đạo Địa khu trong cuộc họp toàn Địa khu, cả ba lần đều do Đặng Trọng Hòa nói chính, Mộ Tân Dân giúp sức. Dù sao công tác xây dựng kinh tế là do phía chính phủ chủ đạo nên Đặng Trọng Hòa trực tiếp lên kế hoạch. Mộ Tân Dân tham dự trong đó là bởi vì y là Bí thư Huyện ủy, đáng để cho y có thể diện này.

Lão Mộ biết mình không hiểu xây dựng kinh tế, trước mặt cấp trên phải giấu dốt, trên cơ bản không nói lời nào, chỉ trong lúc thích hợp bày tỏ thái độ, ủng hộ ý kiến của Đặng Trọng Hòa.

Từ sau khi "Nhật báo Nhân dân" chính thức phát biểu xã luận, thái độ của Mộ Tân Dân đã có chuyển biến rõ rệt, ít nhất bề ngoài không còn cao giọng "Muốn làm đấu tranh", bắt đầu yên lặng làm việc. Môi trường lớn như thế, tình hình trong huyện càng mạnh mẽ vô cùng. Mộ Tân Dân cũng ý thức được tiếp tục cứng rắn, hậu quả càng gay go, hơn nữa phương án của Đặng Trọng Hòa cùng với mục đích của việc thành lập Địa khu Hạo Dương trong tỉnh là nhất trí, đó là thống nhất điều hành quản lí ngành năng lượng, đã được lãnh đạo trong Tỉnh và Địa khu cho phép. Mộ Tân Dân cũng không có lí do để phản đối. Thật là tốt rồi, Mộ Tân Dân có lẽ ở giữa hưởng lợi, được chia một bát súp. Dù nói thế nào, y cũng là Bí thư Huyện ủy Lâm Khánh, thành tích của Huyện Lâm Khánh ra sao cũng không tách được y, nhưng như thế thì bất kì sai lầm nào của Huyện Lâm Khánh y cũng trốn không thoát.

Địa khu ủng hộ phương án này của Huyện Lâm Khánh, không chỉ biểu hiện trên mặt còn có hành động thực tế. Ví như cấp của Công ty quản lí ngành năng lượng được định là Cấp phó huyện. Việc đó trước đây chưa có tiền lệ. Trong một Huyện thông thường rất khó xuất hiện một đơn vị cấp phó trực thuộc Huyện. Hơn nữa Địa khu còn phân rõ các lãnh đạo của Công ty quản lí này do Huyện Lâm Khánh bố trí. Về việc báo Địa khu phê chuẩn cũng chính là đi ngang sân khấu, dù sao miễn nhiệm và bổ nhiệm các cán bộ của cấp phó Huyện cũng cần Địa khu đồng ý. Nhưng những người sáng suốt có thể nhận ra, quyền miễn nhiệm của cán bộ cấp phó Huyện này lại là của Huyện, Địa khu không thể phủ quyết ý kiến của Huyện. Ngoài ra, Địa khu còn chi ra một chuyên khoản 2 triệu, Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi đều nhận lời đi kêu gọi nhiều vốn hơn nữa ở Tỉnh, chỉ cần Huyện Lâm Khánh làm tốt công việc này, lấy được thành tích, Địa khu và tỉnh còn ủng hộ lớn hơn.

– Trưởng ban Lưu, nào, làm một chén!

Trong phòng riêng nhỏ ở Ngân Long Trang, Đặng Trọng Hòa đã nâng một chén rượu với Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng mời khách.

Vốn dĩ Đặng Trọng Hòa còn đề nghị ở nhà uống chút rượu, Lưu Vĩ Hồng cười "phủ quyết" ngay. Hắn không thể đi đến chiếm tiện nghi của nhà Chủ tịch Huyện Đặng. Thời tiết nóng nực, trong phòng riêng ở Ngân Long Trang đã lắp điều hòa, ở trong đó uống rượu rất thoải mái.

Đặng Trọng Hòa hiện nay đã hiểu Lưu Vĩ Hồng hơn. Người này không chỉ có chỗ dựa đơn giản như vậy, dường như trên rất nhiều mặt của sự việc, đều có khả năng nhạy bén dự đoán được tương lai. Kiến nghị về Công ty quản lý nguồn năng lượng này, năm ngoái Lưu Vĩ Hồng vừa mới đến Huyện Lâm Khánh đã đưa ra, lúc đó trong lòng Đặng Trọng Hòa còn không đồng ý làm như vậy, hoàn toàn chưa có tiền lệ, hơn nữa làm thực tế có rất nhiều khó khăn nan giải, nhất nhất đi giải quyết, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tinh lực, như hiện nay vừa làm như thế, không ngờ lãnh đạo Tỉnh và Địa khu đều ủng hộ, Đặng Trọng Hòa được tặng vật, trong lòng không thể không khâm phục Lưu Vĩ Hồng.

Người trẻ tuổi này, trong bộ não đã được trang bị những gì vậy, linh hoạt như vậy!

- Tôi thật sự không ngờ, Tỉnh và Địa khu đều rất ủng hộ phương án đó của chúng ta.

Đặng Trọng Hòa chạm một ly với Lưu Vĩ Hồng, xúc động mà nói.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Đây coi như là một sự thăm dò mới, mong muốn khi thành lập Địa khu Hạo Dương của Tỉnh vốn đã muốn thống nhất quản lý, thống nhất điều hành. Nếu còn khoán thô như trước đây, tự canh tự tác, tùy vào doanh nghiệp quặng tự mình phát triển, vậy thành lập Địa khu Hạo Dương có ý nghĩa gì? Lãng phí nhiều cơ quan, nuôi sống nhiều nhân viên làm việc, một chút lợi ích đều không có.

Đặng Trọng Hòa gật gật đầu:

- Đúng, lãnh đạo Địa khu có thể cũng muốn làm một mô hình mới. Chúng ta đi trước một bước, cũng có thể thấy hiệu quả.

Nói đến đây, Đặng Trọng Hòa lại có chút lo lắng, ủng hộ của Tỉnh và Địa khu là ủng hộ, làm tốt rồi đương nhiên là công lớn. Đặng Trọng Hòa dựa vào công lao này, lại hơn nữa có sự nâng đỡ của Lục Đại Dũng cũng có thể thoát khỏi số mệnh "Lão già lẩm cẩm", tu thành chính quả. Tuy nhiên rủi ro cũng tồn tại, như hiện nay thanh thế đã được tạo nên, mọi người sẽ chằm chằm xem, nếu làm không tốt thì rất gay go. Trong mắt của lãnh đạo cấp trên e rằng Đặng Trọng Hòa gã cũng bị xem nhẹ, như vậy có thể chịu được sao.

Rủi ro và lợi ích, từ trước tới nay luôn cùng tồn tại.

Lưu Vĩ Hồng rất hiểu ý của Đặng Trọng Hòa, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Huyện, tôi thấy không có gì đáng lo cả. Việc đến nước này, chỉ có tiến không lui. Bên Giang Khẩu, mấy hôm trước bạn gái tôi đã gọi về, nói là việc đó đã có chút tiến triển. Thiết bị đã đàm phán tốt với Liên Xô rồi, đều là mua các thiết bị tiên tiến nhất, phương diện giá cả cũng rất hợp lí, rất nhanh có thể kí hợp đồng, chuyển thiết bị về. Đó đều do công ty Hoành Du hoàn thành. Đến lúc đó Huyện kí hợp đồng với Công ty Hoành Du. Tôi đã nói với cô ấy, Liên Xô báo giá như thế nào thì cho chúng ta giá đó, chỉ thêm chi phí vận chuyển, cái khác không tính vào.

Đặng Trọng Hòa vừa mừng vừa ngạc nhiên, không ngờ Vân Vũ Thường làm việc thật nhanh chóng. Trong y nghĩ đến, đó là không dễ làm ăn với người nước ngoài, đủ các loại thủ tục, thực muốn thấy hiệu quả, ít nhất cũng phải hơn nửa năm, không ngờ trong thời gian hai tháng sự việc đã nhanh có kết quả rồi. Lập tức nói:

- Ha ha, chuyển nhượng giá gốc, sợ không được? Tuy Trưởng ban Lưu vì ủng hộ xây dựng kinh tế Huyện Lâm Khánh, nhưng trong thương trường cũng cần lợi nhuận hợp lí. Tôi thấy thêm 15% nữa nhé, đó là lợi nhuận công bằng.

Lưu Vĩ Hồng liền cười.

Đặng Trọng Hòa này thực làm bạn với hắn. Thêm 15% không nhiều không ít, vừa không tổn hại công quỹ nhiều vừa không để Vân Vũ Thường chịu thiệt. Có thể thấy Đặng Trọng Hòa rất hiểu Lưu Vĩ Hồng.

- Chủ tịch Huyện không phải lo, lấy giá chuyển nhượng gốc đi. Vân Vũ Thường bên kia rất nhiều con đường kiếm tiền, cũng không cần để ý đến lợi nhuận của Huyện chúng ta giành cho cô ấy đâu. Thiết bị nhập khẩu lần này không không chỉ cấp chúng ta, còn có các thiết bị khác, nếu tính rõ ràng tổng cũng cần vài trăm triệu Rúp, không kiếm chênh lệch giá của Huyện chúng ta, ở các chỗ khác bù vào một chút thì được rồi.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.

Vân Vũ Thường cũng là khoản kinh phí lớn, liên hợp mấy công ty, đã nhập thiết bị trị giá năm, sáu trăm triệu Rúp từ Liên Xô, thanh toán phân kì 3 năm, hợp đồng viết rất rõ ràng, thanh toán theo đồng Rúp không dùng USD, đợi đến sang năm, những thiết bị này ngang tặng không rồi. Hiện nay con số trên trời là vài trăm triệu Rúp, đến lúc đó cũng chỉ đủ mua vài củ khoai tây.

Đã biết trước xu thế hai mươi năm, ưu điểm này phải chiếm. Trong lịch sử Liên Xô đã chiếm của chúng ta bao nhiêu, chuyến này từ thân thể bọn chúng cắt chút thịt, đó là đương nhiên. Lưu Vĩ Hồng chỉ hận đao không đủ nhanh, thịt cắt chưa đủ nhiều. Nếu có nhiều thời gian hơn vài năm để cho hắn chuẩn bị, e rằng ít nhất từ nơi đó cũng moi được ra vài tỉ.

Đặng Trọng Hòa trợn mắt há mồm:

- Thiết bị giá vài trăm triệu Rúp?

Rốt cuộc không ngờ người con gái trẻ tuổi đẹp như tiên trên trời đó không ngờ có khoản lớn như thế. Theo tỉ giá của đồng Rúp và USD hiện nay, kia là khái niệm gì? Đặng Trọng Hòa chỉ cần nghĩ đến một chút đều choáng váng đầu óc.

- Đúng vậy. Ngoài ra, việc có liên quan đến khoản cho vay cũng có tiến triển. Nếu như Chủ tịch Huyện có thời gian, chúng ta đi Giang Khẩu một chuyến trong thời gian gần nhất, gặp mặt với người đại diện của cơ quan đầu tư nước ngoài, bàn bạc một chút về điều kiện, Việc này làm sớm một chút thì tốt hơn.

Lưu Vĩ Hồng ngược lại thần thái nhẹ nhàng, dường như vài trăm triệu Rúp cũng là việc thường, không để trong lòng.

Đặng Trọng Hòa kinh ngạc nghi ngờ không yên hướng vào Lưu Vĩ Hồng, có chút không rõ hắn rút cuộc là mạnh mẽ thật hay giả bộ thần bí. Nhưng nhìn qua cho dù là giả bộ thần bí cũng cần phải mạnh mẽ mới được. Thứ này không thể dựa vào lời nói, cần phải trông thấy thực sự.

Phải thật sự kéo máy móc thiết bị từ phương bắc trở về.

- Hả, việc vay vốn cũng làm xong rồi?

Đặng Trọng Hòa kinh ngạc hỏi.

Cái hiệu suất này, thật sự chính là " Tốc độ Giang Khẩu" tiêu chuẩn mà cả nước đều biết, xem ra thịnh vượng như vậy quả nhiên không phải hư vô.

- Đúng vậy, đã liên hệ hai đơn vị đều có ý này. Một là của Mĩ, một là của Nhật Bản. Đây là một tổ chức phi chính phủ, thái độ đối ngoại với chúng ta tương đối tốt, đồng ý cho vay với lãi suất thấp, thậm chí là 0%. Điều kiện của Mĩ hà khắc hơn một chút, lãi suất cũng cao hơn. Đương nhiên rồi, tình hình cụ thể phải đợi sau khi chúng ta đi mới có thể biết được, đàm phán một chút, nói chung phải đàm phán mới có thể nắm chính xác ý đồ của họ. nguồn TruyenFull.vn

Đặng Trọng Hòa cũng là người cực kì quyết đoán, lập tức nói:

- Vậy được rồi, vài ngày nữa đi Giang Khẩu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, cạn chén với Đặng Trọng Hòa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nói:

- Chủ tịch Huyện, trước khi đi Giang Khẩu, e rằng vẫn còn có chuyện cũng phải làm xong.

Đặng Trọng Hòa hiểu Lưu Vĩ Hồng muốn nói cái gì, nheo mày nói:

- Ừ, nên xác định rõ bộ máy của Công ty nguồn năng lượng. Người khác còn dễ nói, chứ chọn Tổng giám đốc e rằng không dễ dàng quyết định như vậy. Nghe nói Bí Thư Mộ bên đó có ý muốn Lão Tô đến dẫn đầu.

-Tô Chí Kiên? Ha ha, lão ta đừng nghĩ có chuyện tốt này!

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, cách nói có chút khinh thường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.