Toàn bộ sự "kháng nghị" của Mộ Tân Dân và những âm thanh nghi ngờ của những người khác đều bị chỉ thị do đích thân Phó thủ tướng Hồng phê duyệt đập nát. Nhìn một chút, những thứ mà người ta làm ra, không những kinh động đến Phó thủ tướng, mà còn chiếm được sự khẳng định hoàn toàn, nhất định phải làm thí điểm.
Các anh còn gì để nói nữa không?
Khi Địa Ủy họp thảo luận về việc cán bộ nhận nhiệm vụ, anh vốn là lãnh đạo địa ủy cá biệt, dự định sẽ đưa ra nghi ngờ trong hội nghị, nhìn thấy chỉ thị do Phó thủ tướng Hồng phê duyệt xong liền tự động tự giác xóa tan cái ý nghĩ đó đi.
Vào trung tuần tháng tư, Trưởng ban tổ chức cán bộ Địa Ủy Ngụy Ái Quốc lại đến huyện Lâm Khánh. Lần này đến, Ngụy Ái Quốc cực kỳ đơn giản và gọn nhẹ, không khoa trương múa trống, chỉ đến bằng một chiếc xe, mang theo một lái xe và một thư kí.
Huyện Lâm Khánh đã sớm nhận được thông báo, trong phòng họp Huyện Ủy tổ chức nghi lễ đón tiếp nhỏ. Trên thực tế, đó là hội nghị cán bộ cấp trung. Vì Ngụy Ái Quốc là đến để tuyên bố bổ nhiệm cán bộ.
Tuy nhiên quy mô của hội nghị cán bộ cấp trung lần này khi Mộ Tân Dân nhậm chức nhỏ hơn rất nhiều, là thành viên trong bộ máy chính quyền Huyện ủy, thêm vào đó là các thị trấn đơn vị trực thuộc Huyện. Hội đồng nhân dân Huyện, Mặt trận tổ quốc Huyện, Viện Kiểm sát, Tòa án và Đảng dân chủ cùng với các cán bộ lão thành, đều không tham gia hội nghị. Dù sao các cán bộ nhậm chức lần này, không phải là nhân vật số một trong Đảng.
Vẫn là cách bố trí hội trường kiểu truyền thống, phía trên là bàn chủ tịch, lãnh đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân ngồi thành hai hàng, các cán bộ khác ngồi bên dưới.
Lần này, trên bàn chủ tịch còn có thêm một vị rất quen thuộc nhưng lại mang một gương mặt còn quá trẻ, chính là đồng chí Lưu Vĩ Hồng, ngồi bên cạnh Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng Huyện ủy ông Từ Văn Hạo. Không cần Ngụy Ái Quốc tuyên bố, mọi người đều biết, Lưu Vĩ Hồng sẽ nhậm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy Lâm Khánh.
Sự kiện này là không thể giữ kín, cũng không cần phải giữ bí mật.
Mộ Tân Dân trước sau như một khuôn mặt chữ điền nhìn về phía trước. Nụ cười của Lão Mỗ có vấn đề, điều này đã được toàn bộ cán bộ huyện Lâm Khánh công nhận. Mộ Tân Dân rất ít khi cười, cho dù cười, cũng tạo cho người khác cảm giác rất cứng nhắc, khó chịu. Đối với khuôn mặt chết người cứng nhắc dập khuôn này, mọi người đều đã quá quen.
Nhưng nhìn ra, Lão Mỗ lại cực kỳ không vui.
Ông ta làm sao có thể vui được cơ chứ? Một người đã từng ở trong văn phòng của ông ta, vậy mà lại ở Đại hội công khai chống đối cán bộ của ông ta ta, không những bị đối xử lạnh nhạt, trái lại, còn công khai giống gã, ngồi trên bàn Chủ tịch, sau này Mộ Tân Dân sẽ vô số lần đối mặt với Lưu Vĩ Hồng khiến ông ta càng ghét cái khuôn mặt đó, chỉ cần nghĩ một chút tới thái độ ngang ngược không tuân thủ của Lưu Vĩ Hồng, Mộ Tân Dân đã có cảm giác một luồng khí lạnh bốc lên từ dưới cổ chân.
Quan trọng hơn là, ngày hôm nay Lưu Vĩ Hồng có thể ngồi trên bàn chủ tịch, ngang hàng với các cán bộ huyện Lâm Khánh công nhiên tuyên bố, Mộ Tân Dân là hổ giấy, tức giận cũng không làm gì được hắn. Ngay cả tên Lưu Vĩ Hồng ương ngạnh như vậy, ông ta cũng không làm được gì, còn có uy tín gì nữa chứ.
Muốn tạo ra quyền uy của mình, về cơ bản không cần suy nghĩ.
Chức vụ này, đối với người khác là một vinh hạnh rất lớn, cũng đại diện cho quyền uy và lợi ích, Mộ Tân Dân trước đây cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ, ông ta lại cảm thấy, chức Bí thư huyện ủy đối với ông ta mà nói, đã trở thành một "luyện ngục" chịu đủ mọi dày vò.
Nhưng mà cho dù như thế nào, hội nghị này vẫn phải diễn ra, hơn nữa phải làm tốt.
Mộ Tân Dân đánh mạnh vào tinh thần, nói một lời dạo đầu. Bí thư Mộ trước đây làm báo cáo, cho dù là hội nghị gì, rất ít khi có những bài luận thao thao bất tuyệt. Ông ta là xuất thân cán bộ tuyên truyền, lí luận phong phú, tài ăn nói hoạt bát, không mượn cơ hội làm báo cáo cũng có thể khoe khoang được thực lực của bản thân, còn cần gì đi đâu khoe nữa? Lần này, lại cực kỳ ngắn gọn, chỉ là nói mấy câu rất khô cằn. Sau đó, mời Ngụy Ái Quốc lên tiếng.
Ngụy Ái Quốc vẻ mặt tươi cười, cầm tập tài liệu trước mặt, bắt đầu tuyên bố công văn bổ nhiệm Địa Ủy Hạo Dương.
Bổ nhiệm Chu Vân Đan là Phó bí thư Huyện Ủy Lâm Khánh, không đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban tổ chức Huyện Ủy Lâm Khánh nữa.
Bổ nhiệm đồng chí Lưu Vĩ Hồng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy Lâm Khánh, Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy.
Bổ nhiệm đồng chí Mễ Hiền Hoa là Ủy viên thường vụ Huyên Lâm Khánh, Chánh văn phòng huyện ủy.
Miễn đồng chí Vương Hóa Văn Ủy viên thường vụ huyện Lâm Khánh, ủy viên, chức vụ Chánh văn phòng Huyện ủy, ngoài ra còn có phân công khác.
Đây đều là trình tự đã định trước, tiếp theo, Ngụy Ái Quốc giải thích nguyên nhân miễn nhiệm và bổ nhiệm lần này. Điều này là tương đối đặc biệt. Thường tình mà nói, Ngụy Ái Quốc chỉ cần giới thiệu sơ qua tiểu sử của các đồng chí được bổ nhiệm, sau đó đại diện cho Địa Ủy đánh giá họ. Đương nhiên, đều là những đánh giá toàn diện, chứng minh sự bổ nhiệm của Địa ủy đều là những cán bộ ưu tú.
Về nguyên nhân bổ nhiệm Chu Vân Đan, Ngụy Ái Quốc chỉ giải thích rất đơn giản. Lý Học Trí tiếp nhận chức vụ Chủ tịch HĐND huyện, không quản lý công tác Công nghiệp giao thông – Nông nghiệp nữa. Công tác này, cần phải có người tiếp quản. Chu Vân Đan đã công tác ở Lâm Khánh nhiều năm, đã hiểu rõ tình hình ở Lâm Khánh, để ông ta tiếp quản công tác này là rất hợp lý.
Về Lý Học Trí, có thể coi là một đề bạt. Cán bộ bình thường tới HĐND là tuyến hai, nhưng tình hình của Lý Học Trí rõ ràng không phải. Lý Học Trí không những là thân tín, mà còn rất trẻ, chỉ ngoài 40 tuổi. Không thể làm việc ở HĐND 20 năm được. Địa Ủy sắp xếp như vậy, chính là nâng cấp bậc của ông ta lên, dù sao cũng là lãnh đạo chính trực của tứ đại gia trong huyện, hơn nữa còn tiếp tục kiêm nhiệm Phó bí thư Huyện ủy, thể hiện rõ ông ấy còn là một cán bộ lãnh đạo tuyến một. Ở vị trí HĐND huyện làm một thời gian dài, kinh nghiệm đủ rồi, giờ phải sắp xếp sang vị trí khác.
Ngụy Ái Quốc nói trọng điểm, đặt ở việc giải thích chức vụ của Lưu Vĩ Hồng. Ngụy Ái Quốc trước tiên là đánh giá rất cao Lưu Vĩ Hồng. Không những khẳng định sự trẻ hóa và tri thức hóa của Lưu Vĩ Hồng, mà đối với công việc của Lưu Vĩ Hồng ở Khu Giáp Sơn hơn một năm qua, còn dùng rất nhiều từ ngữ để thừa nhận.
Mọi người đều chú ý đến, theo sự ca ngợi của Ngụy Ái Quốc đối với Lưu Vĩ Hồng, sắc mặt của Mộ Tân Dân sầm xuống tận đáy nồi.
Bí thư Mộ tuy không chỉ một lần công khai phê bình Lưu Vĩ Hồng và công việc ở Khu Giáp Sơn, còn ở " Nhật báo Sở Nam" thể hiện ra, kiểu như Lưu Vĩ Hồng là một điển hình cán bộ tệ không có học vấn, không có nghề nghiệp. Không ngờ Địa ủy lại phủ định toàn bộ kết luận của ông ta, còn ca ngợi Lưu Vĩ Hồng nhiều hơn thế.
Đây đúng là quá mất mặt, mất mặt trắng trợn.
Tuy nhiên, sự ca ngợi Lưu Vĩ Hồng cũng không phải trọng điểm, chỉ là mấy câu nói dẫn cho đoạn sau. Ngụy Ái Quốc nói, Ban quản lý công nghiệp than đá và chính quyền tỉnh Sở Nam đã quyết định, hợp tác khu Giáp Sơn và than đá Ti Châu định là hạng mục thí điểm, ủng hộ mạnh mẽ. Khu Hạo Dương cũng rất quan tâm đến công tác này. Vì công tác này là do đồng chí Lưu Vĩ Hồng một tay làm, để bảo đảm tính trường tồn của công tác này, bảo đảm thí điểm thành công, Địa ủy quyết định do Lưu Vĩ Hồng tiếp tục phụ trách, đồng thời kiêm Quản lý công tác khai thác khoáng sản của huyện Lâm Khánh.
Nghe thấy quyết định của Địa Ủy, tất cả các cán bộ đều vô cùng kinh ngạc.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy kiêm Quản lý công tác khai thác khoáng sản? Điều này đúng thật sự là lần đầu nghe thấy. Lưu Vĩ Hồng lại mở ra một tiền lệ.
Trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc nhất hẳn là người ngồi hàng ghế sau của bàn chủ tịch Phó chủ tịch huyện Tô Chí Kiên. Tô Chí Kiên quả thực không dám tin vào tai mình. Theo sự phân công của lãnh đạo Huyện, công tác khai khoáng là do gã phụ trách. Địa Ủy quyết định như vậy, chẳng khác nào từ nay về sau Tô Chí Kiên phải báo cáo, xin chỉ thị của Lưu Vĩ Hồng, công tác khai khoáng, gã nói không tính, Lưu Vĩ Hồng nói mới thôi. Hơn nữa, Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng đã trở thành "đồng minh". Sự sắp xếp này của Địa ủy chẳng khác nào là khiến Tô Chí Kiên hoàn toàn mất hết quyền lực.
Lấy tính cách của Lưu Vĩ Hồng và những gì mà Tô Chí Kiên đã làm không nghĩ cũng biết, Lưu Vĩ Hồng là tuyệt đối không thể cho gã được nửa phần, nhất định phải lấy hết quyền lực của gã. Về Phòng khoáng sản huyện, mấy Trưởng phòng của phòng Than đá và phòng Đất đai, tuy đều là gã đề bạt lên, trước kia có thể nói tận tâm và trung thành với gã, nhưng vấn đề là, hiện nay, trong tay Lưu Vĩ Hồng còn nắm được cả mũ quan.
Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy quản lý công nghiệp khai khoáng, mấy Trưởng phòng này nếu dám đối đầu với Trưởng ban Lưu, liệu còn có thể giữ được cái mũ quan trên đầu không? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tô Chí Kiên buồn đến chết.
Nếu gã cũng là một nhân sĩ tái sinh, biết câu danh ngôn trên thegioitruyen.com của đời sau, nhất định sẽ kêu lên một tiếng, bị lừa rồi.
Mẹ nó lừa mình.
Còn cay đắng hơn cả lão Tô.
Nhưng cho dù là lừa đảo vẫn là hãm hại, Địa Ủy đã định như vậy, tuy rằng Ủy viên thường vụ phân công, Bí thư có thể kiến nghị điều chỉnh, hơn nữa, đây là Địa Ủy quyết định, còn có chính quyền tỉnh Sở Nam làm thí điểm, Mộ Tân Dân cũng không thể xen vào.
Tô Chí Kiên thật không biết nên làm gì cho phải.
Ngụy Ái Quốc phát biểu mất đúng nửa tiếng. Tiếp đến, là đến lượt Mộ Tân Dân. Mộ Tân Dân sầm mặt, lấy bản nháp phía trước, phát biểu khô như một cỗ máy.
Theo lý, thân là Bí Thư huyện ủy, ông ta chỉ cần cười biểu lộ sự nhiệt liệt hoan nghênh mấy vị lãnh đạo Huyện Ủy, phát biểu thông suốt, nhìn xa trông rộng như vậy là đủ rồi. Nhưng nếu như vậy, Mộ Tân Dân sao có thể nói ra được?
Ông ta tức chết, liệu còn hoan nghênh Lưu Vĩ Hồng được sao?
Chỉ là "lễ" không thể bỏ, Mộ Tân Dân đành phải máy móc thực hiện, tốn mất 20 phút đồng hồ, giọng điệu đông cứng theo bản nháp. Nghe "sự hoan nghênh" trong miệng Mộ Tân Dân, lại nhìn thái độ "thông khổ" của ông ta, các cán bộ bên dưới cảm thấy cực kỳ thú vị, có vài cán bộ ngồi hàng sau, thậm chí cúi đầu vụng trộm, không ngừng cười.
Mẹ nó chơi quá rồi.
Sau màn hoan nghênh thống khổ đến cực điểm của Bí thư Mộ xong, lại đến mấy lãnh đạo Huyện Ủy tân nhiệm lên phát biểu.
Chu Vân Đan trông cũng khá buồn bực, Phó bí thư phân công quản lý công nghiệp, giao thông và nông nghiệp, nghe nói rất có thực quyền. Mặc dù đây đều là phạm trù cai quản của chính phủ, cuối cùng vẫn là do Đặng Trọng Hòa định đoạt. Trước đây y làm Trưởng ban tổ chức huyện ủy, lại chỉ cần phụ trách Bí thư là được. Y dựa vào Mộ Tân Dân, Đặng Trọng Hòa có thể đợi gặp y sao?
Tuy nhiên Chu Vân Đan vẫn mang theo nụ cười, phát biểu ngắn gọn "diễn thuyết nhậm chức".
Trưởng ban tổ chức cán bộ tân nhiệm đồng chí Lưu Vĩ Hồng phát biểu đơn giản nhất, nhưng trọng điểm lại rất rõ ràng, đó chính là chế độ khảo sát cán bộ, phải thực hành nghiêm ngặt. Phải bảo đảm cán bộ đề bạt đều là cán bộ tài đức vẹn toàn.
Rất nhiều người nghe đến, đây kì thật là thư tuyên ngôn" "Đoạt quyền" của Trưởng ban Lưu. Từ nay về sau, "vận mệnh chính trị" của huyện Lâm Khánh sẽ không gì sánh nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]