Ngụy Ái Quốc ăn trưa ở Lâm Khánh, không nghỉ ngơi, về thẳng Địa khu, Vương Hóa Văn không theo ông ta đến địa khu nhậm chức. Vương Hóa Văn còn phải cùng với Mễ Hiền Hòa hoàn thành công tác bàn giao, phải mất hai ba ngày.
Mộ Tân Dân không muốn giao việc cho người mới nhậm chức Mễ Hiền Hòa chút nào. 2h30 chiều, mời dự hội nghị liên tịch bộ máy chính quyền Huyện ủy, chào mừng đồng chí mới nhậm chức, đồng thời thương lượng một chút xem công việc sau này triển khai như thế nào.
Sau đó nghỉ ngơi tại nhà khách Lâm Khánh.
Vừa vào phòng ngồi chưa đầy mấy phút, Vương Hóa Văn liền đi tới, vui như hoa, nhìn qua là biết tâm trạng đang rất tốt. Ông ta không vui không được. nguồn TruyenFull.vn
- Lưu!
Vương Hóa Văn vừa bước vào cửa, liền đi vài bước, hai tay duỗi thẳng.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đứng dậy, bắt tay ông ta.
- Trưởng ban Lưu, Cảm ơn cậu.
Vương Hóa Văn cầm tay Lưu Vĩ Hồng, bắt rất chặt, sắc mặt có vẻ rất cảm kích, không có chút nào là ra vẻ ý tứ, hoàn toàn từ nội tâm. Tin ông ta đảm nhiệm chức trưởng ban thư ký Địa Ủy, thời gian trước Lưu Vĩ Hồng cũng đã nói riêng với ông rồi. Nhưng công văn bổ nhiệm một ngày chưa công bố, thì trong lòng ông ta một ngày chưa an tâm.
Luôn cảm thấy không yên, những chuyện trên quan trường, không có giấy trắng mực đen phát xuống, thì luôn có thể thay đổi.
Giờ rốt cuộc cũng an tâm rồi.
Vương Hóa Văn rất rõ, ông ta sở dĩ có thể tăng thêm một chức, nhất là có thể nhận được sự khẳng định của Lục Đại Dũng, đều là công lao của chàng thanh niên trước mặt này, có thể nói, không có Lưu Vĩ Hồng thì không có Vương Hóa Văn của hôm nay.
Kết quả này trước đây Vương Hóa Văn không dám nghĩ đến, ban đầu chỉ nghĩ có thể lên đến Mặt trận Tổ quốc là được rồi, không ngờ vẫn tiến thẳng lên Văn Phòng Địa ủy, thăng quan một bậc, then chốt là trở thành thân tín của Lục Đại Dũng, làm việc ngay dưới chân của Bí thư địa ủy, đối với người trong quan trường, ý này là gì, Vương Hóa Văn biết rõ. Có thể nói, chỉ cần ông ta biểu hiện tốt, theo sát Lục Đại Dũng, thì tiền đồ là không còn gì phải nói. Sau này Lục Đại Dũng còn tiến xa hơn nữa, ông ta cũng có thể theo nước tiến lên.
Thậm chí có người đã nói, từ sau khi Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng đến Lâm Khánh, mùa xuân của cán bộ Lâm Khánh đang đến, Chu Kiến Quốc thăng quan, Vương Hóa Văn cũng ra khỏi huyện Lâm Khánh, sau này không biết còn có bao nhiêu cán bộ huyện Lâm Khánh có thể đi nữa.
Lâm Khánh có thể có bao nhiêu tuổi? Nếu cứ quẩn quanh huyện Lâm Khánh cả đời là không có tiền đồ. Đi khỏi Lâm Khánh, mới là chính đạo. Từ nay về sau trời cao biển rộng rồi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười:
- Phó trưởng ban Vương, đừng nói như thế, mọi người đều là bạn bè.
- Đúng, đúng vậy, là bạn, là bạn.
Vương Hóa Văn cười ha hả:
- Trưởng ban Lưu, tôi đây có thể không phải nói là nịnh hót, Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy trẻ như vậy, cả đời lão Vương tôi trước đây chưa từng gặp qua, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, câu này thật là có lý, tôi thật tâm rất khâm phục.
Mấy câu nói này nhất định phải nói.
Vương Hóa Văn rất rõ, ông ta sở dĩ được Lục Đại Dũng coi trọng là vì nguyên nhân gì. Lưu Vĩ Hồng cũng còn quá trẻ, nếu lớn hơn vài tuổi, những thứ này chỉ sợ là đã làm rồi. Quan hệ tốt với Lưu Vĩ Hồng, sẽ là một nhiệm vụ sau này của ông ta.
Lưu Vĩ Hồng khiêm tốn cười nói hai câu, chỉ chỗ ngồi cho Vương Hóa Văn và đưa cho ông ta một điếu thuốc.
Vương Hóa Văn không ngồi xuống, nói hơi vội:
- Trưởng ban Lưu, cậu bây giờ có thời gian ko? Nếu không, tôi dẫn cậu đi xem phòng ở?
Lưu Vĩ Hồng bụng nói cũng không cần gấp như vậy. Nếu trở thành Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện Ủy thì phòng ở cũng sẽ được phân luôn. Nhưng Vương Hóa Văn đã có ý tốt, nếu không thì coi như phụ lòng ông ta.
- Được, chúng ta cùng đi nào.
Lưu Vĩ Hồng vui vẻ đồng ý.
- Đi, đi thôi.
Vương Hóa Văn nhanh chóng tiếp lời.
Vừa ra khỏi cửa, liền đụng ngay phải một đám người đang tới, Hùng Quang Vinh, Trương Diệu Nga, Mã Cát Xương, Tiết Chí Dân cũng phải đến bảy tám người, đều là cấp dưới cũ của Lưu Vĩ Hồng khi còn ở Giáp Sơn, vẻ mặt đầy biểu cảm, nở nụ cười thật tươi.
Thoải mái rồi.
Lần này rốt cuộc cũng thấy được ánh trăng rồi.
Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy, những người của "bang Giáp Sơn" từng người từng người một đều rất hãnh diện, bước đi rất hùng dũng, sự cao hứng đó không cần phải nói. Người bạn chân chính của Lưu Vĩ Hồng, Đồn trưởng Hạ Hàn khu Giáp Sơn không ở đây. Trước đây không lâu, Hạ Hàn đã tới Địa Khu, tham gia buổi tập huấn cho các trưởng đồn công an trong vòng một tháng.
- Bí thư!
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, mấy người đều nhanh chân bước tới, xông tới, mồm năm miệng mười gọi. Lưu Vĩ Hồng cho dù đã là Trưởng ban tổ chức huyện ủy, nhưng họ vẫn quen gọi là Bí thư... Dường như cách gọi này khá thân thiết. Đây là sự khác nhau giữa cấp dưới cũ và bạn cũ. Vương Hóa Văn đã nhanh chóng thay đổi cách gọi thật nhanh. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng bây giờ vẫn còn là Bí thư Khu Giáp Sơn.
- Haha, Chủ tịch Khu Hùng, tốt lành, đồng chí Chí Dân cũng tới rồi.
Lưu Vĩ Hồng cũng tươi cười, nắm chặt tay mọi người chào hỏi. Tuy hơn một năm nay, Lưu Vĩ Hồng đã trải qua rất nhiều sóng gió, gặp phải rất nhiều thế cục, một chút cũng không thoải mái, nhưng ở Khu Giáp Sơn vẫn rất tự tại, cán bộ Giáp Sơn, hầu như mỗi một người đều rất trung thành với hắn, thề sống chết, chưa từng nảy sinh hai lòng. Tạo ra một "một đội" như vậy có lẽ tương lai không nhất định sẽ dùng hết, nhưng ít nhất chứng minh Lưu Vĩ Hồng năng lực của hắn là một loại khẳng định. Nhìn thấy những cán bộ cũ này, trong lòng Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy rất thân thiết.
- Chánh văn phòng Vương, chúc mừng nha, hai vị đây là…?
Cán bộ Giáp Sơn, vẫn là do Hùng Quang Vinh dẫn đầu. Hùng Quang Vinh là Chủ tịch cũ của khu của Giáp Sơn, được cho là cấp trên của Mã Cát Xương và Tiết Chí Dân, trên quan trường, quan niệm về tôn ti cao thấp vẫn rất quan trọng. Hùng Quang Vinh lại quay sang chúc mừng Vương Hóa Văn, lúc này mới hơi hiếu kì hỏi.
Vương Hóa Văn cười hỏi:
- Buổi chiều Trưởng ban Lưu phải họp, trưa có chút thời gian, tôi mời cậu ấy cùng đi xem phòng ở.
Trương Diệu Nga cười nói:
- Chánh văn phòng Vương không hổ là lãnh đạo cũ, vẫn còn quan tâm yêu mến đồng chí như vậy.
Người phụ nữ này hiện đang làm Giám đốc kinh doanh của Công ty dịch vụ Nông Sản, lịch lãm, mồm miệng lanh lợi, Vương Hóa Văn đến nay tuy là cán bộ cấp huyện, cầm quyền xử lý Địa Ủy, cũng là nhân vật khó lường, tiện thể nịnh bợ ông ta cũng không uổng.
- Haha, Giám đốc Trương vẫn rất biết ăn nói. Trưởng phòng Hùng, may mắn quá.
Vương Hóa Văn cũng hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Hùng Quang Vinh, cười trêu chọc một câu. Trương Diệu Nga trước kia được điều đến văn phòng Huyện ủy, cũng xem như là cấp dưới cũ của ông ta.
Đám người Hùng Quang Vinh vốn là đến để chúc mừng Lưu vĩ Hồng, nhân cơ hội này, nói chuyện tâm sự với Lưu Vĩ Hồng luôn. "Bang Giáp Sơn" có một người lãnh đạo dẫn đường như vậy, con đường phía trước hiển nhiên phát đạt thịnh vượng, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Không khéo Lưu Vĩ Hồng lại muốn đi xem phòng, Hùng Quang Vinh không biết làm thế nào cho tốt.
Trương Diệu Nga lại rất quyết đoán, nói luôn:
- Hai vị lãnh đạo cần đi xem phòng, chúng ta cùng đi nhé. Haha, không phải tự tôi khen tôi, những công việc ở nhà, vẫn là các đồng chí phụ nữ cùng nhau làm thì tốt hơn.
Vương Hóa Văn liền nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Giữa trưa, một nhóm người hùng dũng tiến vào tòa nhà Huyện ủy, vây quanh Lưu Vĩ Hồng đi xem phòng ở, có phải là rất đường hoàng không? Mới có hơi chút là nhà giàu mà đã cố ý khoe khoang.
Lưu Vĩ Hồng lại gật đầu cười nói:
- Được, vậy cùng đi nào.
Đám người Trương Diệu Nga liền vui mừng khôn xiết.
Về sự suy xét cẩn thận này của Trương Diệu Nga, Lưu Vĩ Hồng rất rõ. Trương Diệu Nga chỉ là muốn mượn cơ hội này để khoe khoang một chút, để mọi người cùng nhìn vào, "Bang Giáp Sơn" của chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt. "Lão đại" của chúng ta bây giờ có nhiều uy phong không?
Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy hai mươi ba tuổi, các anh gặp bao giờ chưa?
Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn làm mất đi sự thích thú của mọi người. Hơn nữa, một ít kiêng kị nhỏ, Lưu Vĩ Hồng không phải là không để ý. Người ta nói như thế nào thì cứ mặc kệ bọn họ đi, không sao cả. Lưu Vĩ Hồng luôn cảm thấy, mọi chuyện đều cần phải cẩn thận, tỉ mỉ, và hết sức thận trọng thì mới thành được.
Phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó.
Rất có đạo lý.
Lập tức một đám người vây quanh Vương Hóa Văn và Lưu Vĩ Hồng, ra khỏi nhà khách sạn Lâm Khánh, từ từ tiến về tòa nhà huyện ủy. Trên đường gặp không ít bằng hữu, tiếng hoan hô nói cười không ngớt.
Tòa nhà huyện ủy là một tòa nhà có hai lầu, đều là chuẩn bị cho các các bộ trên cấp phó huyện. Mỗi căn như vậy thì có ba phòng ngủ và một phòng khách. Xem ra, phòng không ít, nhưng bốn cơ quan lớn trong huyện, cán bộ cấp phó huyện cũng không ít, phòng cũng khá là eo hẹp. Tầng 1 đã sớm hết phòng, tầng số 2 vẫn còn vài phòng trống, hai năm nay, cán bộ cấp huyện bản địa lại xây nhà tại trấn, rồi ra ngoài ở, bằng không đến một phòng trống cũng không có.
Thà là như thế, nhưng phòng mà Lưu Vĩ Hồng có thể chọn cũng không nhiều.
Khi Ngụy Ái Quốc dẫn đội xuống đưới khảo sát, Vương Hóa Văn bắt đầu quan tâm đến chuyện này. Lúc đó, mọi người đều phỏng đoán, Lưu Vĩ Hồng có phải thật sự được bổ nhiệm làm Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy không. Cho dù lãnh đạo Địa Ủy có ý đồ như vậy, nhưng nghe nói Mộ Tân Dân kiên quyết phản đối. Ý kiến của Bí thư huyện ủy, Địa Ủy phải chăng là nên xem xét?
Tuy nhiên, Vương Hóa Văn vẫn có niềm tin vững chắc, Lưu Vĩ Hồng được bổ nhiệm làm Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy là việc ván đã đóng thuyền. Những người đang có thái độ hoài nghi kia, là không thể nào tưởng tượng được thủ đoạn của Lưu Vĩ Hồng. Ngay đến vị trí Phó trưởng ban thư ký văn phòng Địa Ủy của gã cũng là nhờ Lưu Vĩ Hồng giành giúp, đến lượt nhà mình Lưu Vĩ Hồng có thể để xảy ra sự cố sao? Nhất định không thể.
Vương Hóa Văn cho dù bây giờ đã không còn là Chánh văn phòng Huyện ủy, nhưng mấy ngày trước công văn bổ nhiệm hắn vẫn chưa được công bố. Văn phòng huyện ủy vẫn trong vòng kiểm soát, chuẩn bị một căn phòng cho Lưu Vĩ Hồng, không phải là vấn đề.
Căn phòng này, tự nhiên căn phòng tốt nhất trong tất cả mấy căn phòng còn lại. Cái khó là, Vương Hóa Văn sớm đã sắp xếp người quét dọn vệ sinh sạch sẽ, còn bài trí lại. Những chỗ lúc đầu hỏng đều được sửa sang lại hết thảy, đồ dùng đã đầy đủ hết, Lưu Vĩ Hồng chỉ cần chuyển đến ở là được.
Đám người Hùng Quang Vinh và Trương diệu Nga lại thi nhau tán thưởng.
Lưu Vĩ Hồng yêu cầu không quá cao đối với điều kiện của khu ở, nên cũng không có ý kiến gì, cười gật đầu đồng ý.
Mã Cát Xương liền xung phong nhận việc, ngày mai tổ chức nhân sự, mang hành lý của Bí thư đến. Chuyển nhà như vậy là chuyện nhỏ mà còn phải cần đến sự quan tâm của Bí thư. Mã Cát Xương này là một trợ thủ đắc lực, cũng nên thể hiện trình độ của mình.
Đoàn người xem phòng lớn như vậy, dẫn đến những bàn tán của một số người trong tòa nhà huyện ủy, kiểu nói gì cũng có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]