Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Mộ Tân Dân hơi chìm xuống, nhưng tạm thời không so đo tính toán với sự đánh giá của Ngụy Ái Quốc, điều này cũng không phải là chủ yếu nhất, điều mà Mộ Tân Dân quan tâm là, Địa Ủy dự định sắp xếp công việc mới thế nào?

- Về công việc của Lưu Vĩ Hồng, lãnh đạo địa ủy suy nghĩ thế nào?

Hiển nhiên Ngụy Ái Quốc còn thao thao bất tuyệt khen ngợi Lưu Vĩ Hồng, Mộ Tân Dân càng nghe càng không đủ kiên nhẫn, nhân cơ hội Ngụy Ái Quốc không dễ dừng lại, liền ngắt lời hỏi, ý kiến có phần hơi khẩn cấp một chút.

Ngụy Ái Quốc liếc nhìn hắn một cái, trong lòng có chút hơi không hài lòng, bất luận thế nào, ông ta cũng là ủy viên Địa Ủy, là cấp trên của Mộ Tân Dân, Mộ Tân Dân xem lời nói của ông ta là một hành vi không lễ phép. Đừng thấy Ngụy Ái Quốc tính khí hiền hòa, thì không có nghĩa là ông ta thật sự là ông ba phải. Nếu như vậy, ông ta đã không làm đến vị trí then chốt Trưởng ban tổ chức cán bộ Địa Ủy như vậy, nhưng tự nhiên Ngụy Ái Quốc lại không phát tác, điềm nhiên nói:

- Lãnh đạo địa ủy bước đầu xem xét, để đồng chí Lưu Vĩ Hồng thay thế vị trí của Chu Vân Đan, đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ trong huyện.

Không ngờ thật sự lại chính là Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ.

Khuôn mặt của Mộ Tân Dân tối sầm lại, rất không hài lòng nói:

- Trưởng ban Ngụy, sắp xếp như vậy là không thích hợp sao? Lưu Vĩ Hồng vừa mới tròn 23 tuổi, lại đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, bước nhảy này có phải là quá nhanh không?

Ngụy Ái Quốc dường như đã sớm dự đoán được ông ta sẽ hỏi câu này, mỉm cười, nói:

- Bí thư Mộ, đội ngũ cán bộ phải trẻ hóa, tri thức hóa, đây là đề xướng mạnh mẽ của trung ương. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng trẻ trung, có bằng cấp, tốt nghiệp chính quy, điều này trong bộ máy cán bộ ở Lâm Khánh đều ít gặp.

Bộ máy huyện Lâm Khánh đều giống với phần lớn bộ máy ở các huyện khác, cơ bản là cán bộ công nông binh chiếm đa số. Mộ Tân Dân và một vài đồng chí khác là sinh viên cao đẳng còn lại đều là tốt nghiệp trung học, còn không nhất định bảo đảm, đây cũng là nguyên nhân lịch sử tạo thành, náo động 10 năm, tạo thành một thế hệ đứt đoạn. Ngụy Ái Quốc nâng lý do này lên, rất là hợp lý.

- Trưởng ban Ngụy, tôi thừa nhận đội ngũ cán bộ trẻ hóa, tri thức hóa là đề xướng mạnh mẽ của Trung ương nhưng thực hiện triệt để có phải là cần cả một quá trình không? Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy 23 tuổi không cần nói ở địa khu Hạo Đương của chúng ta không có tiền lệ, cho dù ở toàn bộ Tỉnh, chỉ sợ cũng không có tiền lệ này? Hơn nữa, con người Lưu Vĩ Hồng tính cách hay kích động, rất không thận trọng. Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy chức vụ này trọng trách lớn như vậy, quản lý toàn bộ đội ngũ cán bộ Huyện, như vậy phó thác lên một người có tính cách kích động, một thanh niên trẻ tuổi ngoài 20 đảm nhiệm, cá nhân tôi thấy, không phù hợp lắm. Tôi trịnh trọng đề nghị với lãnh đạo Địa Ủy, xem xét lại sự bổ nhiệm này.

Mộ Tân Dân sa sầm nét mặt, rất nghiêm túc nói.

Ngụy Ái quốc vẫn giữ nụ cười như trước, nói:

- Bí thư Mộ, lãnh đạo Địa ủy đã xem xét toàn diện. Đúng là phải thông qua sự đề bạt mạnh mẽ của đồng chí đối với Lưu Vĩ Hồng, biểu thị sự quyết tâm trong chính sách của cán bộ Trung ương thực hiện triệt để. Địa Khu Hạo Dương của chúng ta mới thành lập, là khu trẻ nhất trong toàn tỉnh, vì vậy nên có một hiện tượng mới để tinh thần phấn chấn hăng hái hướng về phía trước. Hơn nữa, đối với việc sắp xếp công việc của đồng chí Lưu Vĩ Hồng, lãnh đạo Địa Ủy cũng chỉ là ý nghĩ ban đầu, còn cuối cùng quyết định thế nào, còn phải thông qua Địa ủy thảo luận tập thể.

Sớm đã nghe nói Mộ Tân Dân và Lưu Vĩ Hồng không cùng chung một đường, bây giờ xem ra, quả nhiên như vậy. Mộ Tân Dân quyết ngăn cản sự phát triển của Lưu Vĩ Hồng.

- Trưởng ban Ngụy, không cần can thiệp quyết định của lãnh đạo Địa Ủy, nhưng là một Đảng viên lão thành, tôi muốn chỉnh lý lại suy nghĩ của đội ngũ cán bộ huyện Lâm Khánh. Tôi cho rằng Lưu Vĩ Hồng thực sự không thích hợp đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy. Xin lãnh đạo Địa ủy thận trong suy xét.

Mộ tân Dân kiên trì ý kiến của mình.

Vẻ mặt tươi cười trên mặt của Ngụy Ái Quốc tìm không thấy, khuôn mặt cũng trở lên nghiêm túc, tuy nói, khi Địa Ủy xây dựng bộ máy Huyện ủy là ý kiến cần được tôn trọng, nhưng thông thường Bí thư Huyện ủy cũng rất tự giác, không thể quá cố chấp. Cuối cùng thành viên trong bộ máy Huyện ủy là do Địa Khu định đoạt. Bí thư huyện ủy quá cố chấp lại còn hiềm nghi. Làm sao, chỉ cần là cán bộ đối nghịch với anh thì anh một mực bài xích? Quá độc đoán sao? Hơn nữa trên quan trường trong nước, rất nhiều quy tắc ngầm đều cần tuân thủ, lãnh đạo Địa Ủy tự nhiên phải sắp xếp dưới huyện ủy người mà mình tin tưởng. Nếu đều là từ Bí thư Huyện ủy, vậy rốt cuộc là lãnh đạo địa ủy định đoạt, hay là Bí thư huyện ủy định đoạt. Truyện được copy tại Truyện FULL

Mộ Tân Dân kiên trì phải đổi mới Vương Hóa Văn, lãnh đạo Địa Ủy cũng đồng ý, coi như là nhượng bộ. Đề bạt Lưu Vĩ Hồng làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, Trưởng ban trước đây Chu Vân Đan cũng không thiệt, vẫn xếp hạng trước trong Đảng mà. Nói ra, sự việc Chu Vân Đan dựa vào Mộ Tân Dân, lãnh đạo Địa Ủy cũng không phải không biết, sắp xếp như vậy, kì thật đã rất nể mặt Mộ Tân Dân rồi.

Mộ Tân Dân đúng là không biết chừng mực.

- Bí thư Mộ, lãnh đạo Địa Ủy sắp xếp như vậy với bộ máy Huyện ủy Lâm Khánh, là đã suy xét toàn diện, điểm này, xin anh nhất định phải hiểu.

Ngụy Ái Quốc chậm rãi nói, ngộ khí tăng thêm vài phần.

Mộ Tân Dân nói:

- Trưởng ban Ngụy, tôi không phải là phủ định sự suy sét toàn diện của lãnh đạo Địa Ủy, chỉ là tôi cảm thấy Lưu Vĩ Hồng không thích hợp đảm nhiệm vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy. Lãnh đạo Địa ủy có phải có thể xem xét để chọn ra một người điềm đạm hơn, đồng thời kinh nghiệm cán bộ phong phú hơn để đảm nhiệm vị trí này không? Về Lưu Vĩ Hồng, lãnh đạo Địa ủy có thể sắp xếp vào một vị trí khác. Địa khu Hạo Dương lớn như vậy, hẳn là còn có cương vị thích hợp hơn để sắp xếp cho anh ta mà?

Trên mặt Ngụy Ái Quốc hiện lên chút thần sắc không tốt, trầm giọng nói:

- Bí thư Mộ, anh kiên trì không đồng ý đồng chí Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện Ủy, ngoài lí do anh ta còn trẻ ra, còn có lí do nào khác không?

Ngụy Ái Quốc ngay sau đó liền chính thức nói với Mộ Tân Dân, nếu chỉ là vì Lưu Vĩ Hồng còn quá trẻ, Hơn nữa Mộ Tân Dân anh ngoài miệng nói không điềm tĩnh thận trọng, những lời nói không đến nơi đến chốn như vậy, có phải không đủ để thay đổi quyết định của lãnh đạo Huyện Ủy?

Mộ Tân Dân cũng nghiêm túc nói:

- Trưởng ban Ngụy, tôi cho rằng tư tưởng của Lưu Vĩ Hồng là rất không thành thục, làm việc quá kích động, xem xét không chu toàn. Hơn nữa tính kỷ luật tổ chức cũng có nhiều khiếm khuyết. Bản thân anh ta cũng không làm gương tốt, làm sao có thể quản lý được công việc của toàn bộ cán bộ đây?

- Bí thư Mộ, xin nói rõ tình hình cụ thể.

Ngụy Ái Quốc càng nghiêm túc thì Mộ Tân Dân càng "lên án" Lưu Vĩ Hồng:

- Từng bước từng bước thăng chức, cái này không thể thấy làm là báo theo lệ được, đánh giá của lãnh đạo cấp trên cũng có thể coi là thuộc phạm trù khảo sát cán bộ.

- Vâng. Ví dụ nói, Lưu Vĩ Hồng chưa từng trải qua đồng ý tổ chức bất kì một cấp địa Khu, huyện nào, liền tự tiện tiến cử mỏ than Ti Châu, tới Giáp Sơn hợp tác khai khoáng. Cái thỏa thuận hợp tác kia của bọn họ chính là tự tiện kí kết mỏ than khu Giáp Sơn và Ti Châu. Đồng chí Tô Chí Kiên Phó chủ tịch Huyện quản lý công nghiệp khai khoáng tự mình tới Giáp Sơn sửa chữa, Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không chấp hành, còn công khai chống lại đồng chí Tô Chí Kiên, ngay cả cái quy tắc cơ bản là tôn trọng cấp trên cũng không có. Phòng khoáng sản của Huyện, Phòng than đá liên hợp với phòng Đất đai gửi đến công văn, yêu cầu họ ngừng khai thác, nhưng khu Giáp Sơn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục làm những chuyện lạ đó. Cán bộ như vậy, nếu quản lý công việc tổ chức toàn Huyện, thì sẽ đem lại đội ngũ cán bộ như thế nào đây?

Ngụy Ái Quốc nhíu mày nói:

- Bí thư Mộ, việc này tôi cũng nghe qua, hình như mỏ than Ti Châu hợp tác với khu Giáp Sơn, cũng là mỏ than quốc doanh loại lớn thì phải? Hợp tác như vậy cũng không thể coi là thái quá.

Mộ Tân Dân bình tĩnh nói:

- Trưởng ban Ngụy, không thể nói như vậy, mỏ than Ti Châu có phải là mỏ than quốc doanh không, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là toàn quốc đều không có tiền lệ như vậy. Ở trên Tỉnh thành lập Địa khu Hạo Dương này, mục đích chính là thống nhất quản lý nguồn năng lực. Mỏ than Lâm Khánh của chúng ta không ngờ lại không phải do chúng ta khai thác, cũng không phải do mỏ than tỉnh Sở Nam của chúng ta khai thác, từ Liễu Đông tiến cử mỏ quặng, điều này quá là vô lý. Nếu có tiền lệ như vậy, vậy thì sau này mỏ than ở các tỉnh khác sẽ đều chạy hết đến tỉnh ta để khai thác than, chẳng phải là loạn hết sao?

Ngụy Ái Quốc gật đầu, nói:

- Bí thư Mộ lo lắng nhiều rồi. Ngành than cả nước đều là một nhà mà. Chúng ta cũng không thể làm chủ nghĩa bảo hộ địa phương, mỏ than Liêu Đông có thể đến Sở Nam của chúng ta, mỏ than Sở Nam của chúng ta cũng có thể tiến vào Liêu Đông mà. Tôi cho rằng, chỉ cần hợp tác đôi bên đều có lợi, thì nên cho phép. Sau cải cách, vốn là ném đá vượt sông, cần cho phép có sự nếm thử.

- Trưởng ban Ngụy, vấn đề là, anh ta chưa được phép, tự tiện hành động, hành vi này không thể chấp nhận.

Ngụy Ái Quốc hơi trầm ngâm nói:

- Bí thư Mộ, ngoài việc này ra, anh đối với đồng chí Lưu Vĩ Hồng còn có ý kiến khác để phản ánh không?

Ý kiến của tôi thì nhiều rồi.

Mộ Tân Dân trong lòng biết rõ, tự dưng nói không được. Cẩn thận ngẫm lại, trong mắt có thể bày hết ra, cũng chính là việc này. Về việc Lưu Vĩ Hồng không quan tâm đến quần chúng mà nói, bản thân mộ Tân Dân cũng biết, không thể nói thêm. Ngụy Ái Quốc tuy đã tự mình đến Khu Giáp Sơn. Quần chúng cán bộ Giáp Sơn đánh giá Lưu Vĩ Hồng, có thể thấp sao?.

- Trưởng ban Ngụy, tôi cho rằng đây là vấn đề rất nghiêm trọng. Là hành vi vô tổ chức, vô kỷ luật. Hi vọng lãnh đạo Địa Khu có thể thận trọng xem xét.

Ngụy Ái Quốc vuốt cằm nói:

- Được rồi, tôi sẽ phản ánh ý kiến của Bí thư Mộ với lãnh đạo Địa Ủy.

- Tốt lắm, cám ơn Trưởng ban Ngụy.

Ngụy Ái Quốc không nói nhiều, đứng dậy cáo từ, lúc đi dường như còn nhớ lại việc gì, nói:

- Bí thư Mộ, sáng hôm nay, tôi vừa nhận được một công văn, anh xem đi.

Nói xong, Ngụy Ái Quốc lấy một công văn từ trong túi ra, đặt lên bàn trà, sau đó lập tức rời khỏi văn phòng của Mộ Tân Dân.

Mộ Tân Dân tiễn Ngụy Ái Quốc đến cửa, về đến văn phòng, một bụng hồ nghi cầm công văn lên xem, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Đó là một phần tài liệu tham khảo nội bộ, << văn phòng thông tin Trung ương>, đăng một bài phát biểu của Trần Bác Vũ và Lưu Vĩ Hồng trong " Nhật báo Kinh tế", bên cạnh còn có chỉ thỉ do đích thân phó thủ tướng Hồng tự tay phê duyệt.

Phó thủ tưởng Hồng phê chỉ thị nói:

- Đây là một sự thăm dò rất có lợi, rất đáng để thử, đồng chí hãy quan tâm một chút, xem liệu có thể làm một thí điểm, nếu có thể được, có thể xem xét mở rộng phạm vi thử nghiệm.

Đồng chí ở đây chính là chỉ một vị cán bộ phụ trách công nghiệp than đá.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.