Hành động của mấy tên lưu manh đó có thể nói được huấn luyện tốt, trong lúc họng súng chỉ vào đầu mình, dường như lập tức vứt bỏ con đao và thiết côn trong tay, hai tay ôm đầu, đồng loạt ngồi xổm trên mặt đất. Có một hai tên ngơ ngác hơi lâu một chút, lập tức liền bị ăn mấy báng súng, đánh đến liên tục kêu "ôi", vội vàng bỏ vũ khí, ôm đầu ngồi xổm xuống. Một trong số đó, càng là bị báng súng nện suýt ngất đi, ngả gục, chẳng dám đánh rắm, nhân thể nằm sấp ở đó, hai tay ôm đầu, không dám cử động
Hứa Duy Chúng rốt cuộc ý thức được tình hình không ổn
Đây làm sao là nhân viên công an nội địa đến phá án, rõ ràng chính là quân dã chiến thực, trong tay cầm toàn là vũ khí tiêu chuẩn, động tác gọn gang, tuyệt đối không dây dưa
- Hàng đầu phong tỏa hiện trường, hàng hai hàng ba đi lên lầu, đem tất cả phần tử xấu bắt hết!
- Dạ!
Vài tên quan quân chỉnh tề đáp, lập tức vài chục tên chiến sĩ dưới sự dẫn dắt của một vị Trung úy, vài quan quân Thiếu úy, giống như cơn gió lao lên lầu, rất nhanh, cả khách sạn gà bay chó sủa, nát bét
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn Hứa Duy Chúng đang ngây ra, chậm rãi đi đến trước bàn lễ tân, mỉm cười nói với mấy cô tiếp tân đang ngơ ngác:
- Không ngại tôi dùng điện thoại một chút chứ?
- Không…xin… xin mời tiên sinh…
Cô gái xinh đẹp ngơ ngác nhìn Lưu Vĩ Hồng, cuối cùng phục hồi lại tinh thần, vội vàng nhường qua một bên
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn cô một cái, cô lễ tân sợ đến lui ra sau vài bước
Lưu Vĩ Hồng lúc này mới cầm điện thoại, gọi một dãy số, rất khẽ giọng mà nói vài câu với bên kia, sau khi cúp máy, lại gọi một số khác, cũng là khẽ giọng nói vài câu. Sau đó chậm rãi quay trở lại, nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Hạ Hàn, băng bó cho Hứa công tử. Những người khác, duy trì hiện trường như vậy, không được cử động!
Hạ Hàn đồng ý một tiếng, thả Hứa Duy Chúng ra. Hứa Duy Chúng thấy tình thế như vậy, sao còn dám kiêu ngạo, giơ tay che đầu, liền ngồi xổm xuống. Hạ Hàn nhìn Giám đốc Kha một cái, nói:
- Giám đốc Kha, Hứa công tử nhà ông đang chảy máu, khách sạn các ông có hộp cấp cứu hay không?
Giám đốc Kha như ở trong mộng mới tỉnh, liên tục khom người, nơm nớp lo sợ nói:
- A, có có, xin chờ một chút… Tôi đi lấy hộp cấp cứu ngay
Nói xong, xoay người bỏ chạy.
- Ôi, đừng nghĩ chuồn mất, viên đạn không có mắt, đừng ngộ thương ông!
Hạ Hàn trêu chọc nói.
Giám đốc Kha cảm thấy rùng mình, quả thật là ông có ý chuồn mất, bị Hạ Hàn vạch trần trước mặt, sao còn dám trốn, lập tức liên tục cúi đầu, liên tục nói không dám. Quả nhiên rất nhanh thì lấy tới một hộp cấp cứu, tay chân luống cuống băng bó cho Hứa công tử. Đúng ra phần đầu bị thương thì phải cạo sạch tóc, mới dễ thao tác. Chỉ là lúc này đi đâu tìm dao cạo? Cho dù tìm được dao cạo, Giám đốc Kha sao dám vuốt râu hùm, cạo sạch hết tóc của Hứa công tử? Đành phải làm đơn giản, băng bó lung tung cho Hứa Duy Chúng, có thể che lại viết thương cầm máu là được rồi
Giám đốc Kha là giám đốc bảo an, không phải giám đốc băng bó, làm chuyện này không chuyên môn, cộng thêm sợ đến run rẩy, chân tay vụng về, không khỏi luôn động đến chỗ đau của Hứa công tử, Hứa công tử một lát thì đau đến nhắm mắt, một lát thì phê răng nhếch miệng, một lát thì hì hì hút hơi lạnh, nhưng là cắn chặt răng, không dám lên tiếng. Chỉ nghĩ đợi chuyện này qua đi, nhất định phải gõ một lổ trên đầu Giám đốc Kha, khiến người băng bó cho ông ta giống như vậy, khiến ông ta nếm thử mùi vị này
Lưu Vĩ Hồng lại ngồi trên sô pha ở một bên, mồi một điếu thuốc lá, từ từ hút, hai hàng lông mày nhíu lại, dường như đang suy xét chuyện gì, đối với tình hình trước mắt, làm như không thấy
Khoảng nửa tiếng sau, ngoài khách sạn lại vang lên tiếng xe phanh lại chói tai, sau đó tiếng bước chân hỗn loạn, có vẻ đến không ít người
- Đứng lại!
Chiến sĩ làm nhiệm vụ ở ngoài cửa gào to một tiếng, lập tức là âm thanh gạt súng
Ngay sau đó, lại là một trận âm thanh gạt súng, nhưng phát ra từ trong tay một đám người khác, hiển nhiên đến đây cũng là nhân viên vũ trang
- Tôi là cục trưởng Hứa Quý Sinh cục Công an thành phố, mấy anh là bộ đội ở đâu?
Ngoài cửa, vang lên giọng nói rất uy nghiêm của một người đàn ông trung niên, mang theo giọng điệu phẫn nộ và chất vấn
Lưu Vĩ Hồng liền cùng Hạ Hàn, Vương Chấn Nam liếc mắt nhìn nhau
Vương Chấn Nam gật gật đầu, bước nhanh ra ngoài
Ngoài cửa khách sạn, tình thế vô cùng khẩn trương, giương cung bạt kiếm. Đối diện hơn mười chiến sĩ súng vác vai, đạn lên nòng, là mười mấy chiến sĩ vũ trang và cảnh sát cầm súng. Người đàn ông trung niên mặc cảnh phục đứng trước cửa, mặt đầy hung bạo
- Người nào?
Vương Chấn Nam vác theo súng ngắn quân dụng, họng súng hướng xuống, đứng ở cửa lớn của khách sạn, lạnh lung hỏi một tiếng
- Cậu là ai?
Người đàn ông trung niên mặc cảnh phục hung hăn hỏi
- Ông lại là ai?
Vương Chấn Nam hỏi ngược lại.
- Tôi là Phó cục trưởng Hứa Quý Sinh cục Công an thành phố Giang Khẩu. Mấy anh ở bộ đội nào? Chưa được cấp trên cho phép, tự tiện mang theo súng giới võ trang công chiếm khách sạn đang hoạt động chính quy, suy xét hậu quả chưa?
Hứa Quý Sinh lạnh lùng hỏi, dường như lúc nào cũng đều có thể hạ lệnh tiến công
Vương Chấn Nam chưa trả lời, bên cạnh liền vang lên một trận âm thanh thủy tinh vỡ vụn, lập tức hai cây súng máy đặt ở cửa sổ, tư thế đằng đằng sát khí
- Chúng tôi là đội 2 doanh trại 1 đoàn canh gác khu canh gác Giang Khẩu, tôi là Đại đội trưởng Vương Chấn Nam. Khách sạn Hồng Nghiệp này chẳng những phi pháp dung nạp, cưỡng ép phụ nữ bán dâm, còn phi pháp hạn chế tự do thân thể, nhân viên bảo an sử dụng vũ khí uy hiếp dọa dẫm khách hàng, coi trời bằng vung. Nếu ông là Phó cục trưởng cục công an, vì sao chẳng quan tâm chuyện này?
Vương Chấn Nam căn bản là không bị chức vụ của Hứa Quý Sinh dọa dẫm, lớn tiếng quát hỏi
- Đây là trị an địa phương, không nên là bộ đội các anh nên quản. Các anh làm vậy, phải gánh mọi hậu quả
Hứa Quý Sinh phẫn nộ quát.
- Được! Chuyện hôm nay, chúng tôi sẽ phụ trách. Nhưng khách sạn này hoạt động phạm tội trái pháp luật, phải chịu trừng phạt. Chờ sau khi lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố và cục Công an thành phố đến đây, tôi tự sẽ báo cáo với họ
Vương Chấn Nam không thèm để ý
Hứa Quý Sinh cả giận nói:
- Nói nhảm. Tôi chính là lãnh đạo của cục Công an thành phố. Mấy anh nên nhường ra, khiến chúng tôi tiến vào tiếp nhận xử lý
Hứa Quý Sinh vốn cũng không phải người lỗ mãng như vậy, nhưng giống như Vương Chấn Nam đã nói, khách sạn Hồng Nghiệp tồn tại hoạt động phạm tội trái pháp luật nghiêm trọng, điểm này ông hiểu rõ hơn ai hết. Huống chi vừa nhận được điện thoại, nói rằng con trai ông Hứa Duy Chúng cũng đang ở trong khách sạn, đã bị người ta đánh bể đầu chảy máu. Điều này khó tránh Hứa Quý Sinh không cứng rắn. Việc cấp bách là phải lập tức tiếp quản khách sạn, đuổi hết đám lính này đi. Bằng không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được. Về phần quân đội và cảnh sát xung đột, đó chỉ có thể suy xét sau
Xung đột như vậy, trước kia cũng không phải chưa xảy ra, đa số đều là khiêm tốn xử lý, mỗi bên đánh năm mươi gậy. Đương nhiênm xung đột trước kia quy mô nhỏ hơn nhiều, không giống như hôm nay, toàn bộ khách sạn hoàn toàn "công chiếm"
Ngoài ra, Hứa Quý Sinh nhìn thấy ngoài cửa chỉ có mười mấy chiến sĩ, điều này cũng là một trong những nguyên nhân ông dám cứng rắn, mạnh mẽ như thế
- Nếu ông là lãnh đạo của cục công an thành phố, ông có thể đi vào. Những người khác, không được
Vương Chấn Nam lạnh như băng nói.
- Buồn cười. Chúng tôi đều là công an cục cảnh sát, sao không thể vào trong? Tránh ra cho tôi!
Hứa Quý Sinh quát to, nâng bước chân liền muốn xông vào
- Đứng lại!
Vương Chấn Nam quát lớn lên một tiếng, nâng lên cây súng ngắn quân dụng nặng nề trong tay, họng súng chỉ thẳng vào ngực Hứa Quý Sinh
- Phó cục trưởng Hứa, nếu ông không tin thì xông vào thử xem!
Hứa Quý Sinh bị kiềm hãm, hung hăng nhìn thẳng Vương Chấn Nam. Phút chốc, Hứa Quý Sinh lại bỏ ý định xông vào, ông từ trong mắt của quan quân trẻ tuổi này đọc được thần sắc cực kỳ nguy hiểm, dường như có thể kết luận, bản thân thật sự xông vào, Vương Chấn Nam nhất định sẽ nổ súng. Vương Chấn Nam không phải quân nhân không có đầu óc, nhưng càng là một quân nhân làm tròn chức trách. Một khi y tiếp nhận nhiệm vụ nào đó, e rằng trước mặt là vực sâu vạn trượng, là lôi trận, y cũng sẽ không hề do dự mà xông lên trước. Về phần Hứa Quý Sinh, chỉ sợ ở trong lòng của Vương Chấn Nam, phân lượng còn thấp hơn lôi trận
Hứa Quý Sinh vội vàng biến đổi thất thường, ngực phập phồng bất định, cho thấy đang khẩn cấp suy xét động tác tiếp theo
- Đại đội trưởng Vương, mời Cục trưởng Hứa vào. Về phần các đồng chí khác, mời họ ở bên ngoài chờ một chút. Nếu như xông vào, xin Cục trưởng Hứa suy xét một chút an toàn của công tử nhà ông
Đang giằng co, trong khách sạn truyền ra âm thanh bình tĩnh của Lưu Vĩ Hồng
Lúc này trong đại sảnh khách sạn lặng ngắt như tờ, Lưu Vĩ Hồng thanh âm không cao, ngoài cửa mọi người cũng nghe được rõ ràng
- Phó cục trưởng Hứa, mời!
Vương Chấn Nam nhìn Hứa Quý Sinh, trầm giọng nói.
Hứa Quý Sinh khẽ cắn môi, dậm chân mạnh, liền bước đi vào. Mười mấy tên cảnh sát và chiến sĩ vũ trang mà ông mang tới, ngơ ngác nhìn nhau, nhìn theo bóng dáng của Hứa Quý Sinh, lại nhìn binh lính súng vác vai, đạn lên nòng, ai cũng không dám xông vào
Vừa tiến vào khách sạn, Hứa Quý Sinh liền âm thầm hít một ngụm khí lạnh
Thì ra bên trong còn có nhiều binh lính như vậy, vừa rồi cũng là phán đoán sai rồi
Hứa Duy Chúng vốn thành thật ngồi xổm ở đó vừa nhìn thấy cha mình, lập tức giống như nhìn thấy cứu thế chủ, nước mắt nước mũi tung tóe, quát to một tiếng:
- Ba, cứu con…
Hiển nhiên Hứa công tử muốn nhảy người lên, Hạ Hàn bước lên một bước, giơ tay ấn gã xuống, vươn nòng súng gõ vào đầu Hứa Duy Chúng, cười lạnh nói:
- Hứa Duy Chúng, thành thật chút, bây giờ mày là người bị tình nghi phạm tội, không được lộn xộn!
- Anh làm gì? Ai nói nó là người bị tình nghi phạm tội? Anh có tư cách gì nói như vậy?
Hứa Quý Sinh mắt thấy tình trạng chật vật của con trai, không khỏi trong cơn giận dữ, cao giọng quát hỏi
Những người làm lính này cũng to gan lớn mật
Quả thực buồn cười!
Hạ Hàn cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường
- Ông làm ồn cái gì? Cho rằng mình là Phó cục trưởng cục công an thì là Thiên vương Lão Tử sao? Con trai ông thì không thể là người bị tình nghi phạm tội sao?
- Anh là ai?
Hứa Quý Sinh phẫn nộ quát
- Tôi, Hạ Hàn. Trưởng công an quận Giáp Sơn huyện Lâm Khánh Tỉnh Sở Nam!
Hạ Hàn ngạo nghễ đáp, một chút cũng không coi trọng Phó cục trưởng cục Công an thành phố Giang Khẩu này
- Anh thật sự là Trưởng đồn công an?
Hạ Hàn lại cười lạnh một tiếng, dường như căn bản không thèm trả lời vấn đề ngu xuẩn này
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]