- Cô bé, đừng náo loạn! Tôi còn phải đi gặp bạn.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng rút cánh tay ra, ai ngờ Tiêu Du Tình càng ôm chặt hơn. Cánh tay hắn vừa động liền chạm vào khuôn ngực căng phồng của cô, cả cánh tay đều có cảm giác tê tê khó tả.
Cô bé này, nhìn qua thì "quy mô" không lớn nhưng trên thực tế rất không tồi.
Kể từ đó, Lưu Nhị Ca không dám động đậy, không khỏi mang vài phần xấu hổ.
- Nhìn cái gì? Còn không về nhà đi, đây là anh tớ.
Tiêu Du Tình thấy đám bạn vẫn đang cười hì hì nhìn vào, lập tức tỏ vẻ hờn dỗi, đôi giày màu phấn hồng giậm mạnh một cái, mũi cũng chun lại, một bộ dáng rất không hài lòng.
Các học sinh liền cười toe toét giải tán.
Trong lúc hỗn loạn, Hải Dân và Cương Tử cũng chạy không còn thấy bóng dáng đâu. Truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ còn hai cô bé vừa rồi đi cùng với Tiêu Du Tình xông tới.
- Du Tình, ai vậy? Có thật là anh cậu không?
- Sao lại không? Đi đi, các cậu về nhà trước đi, tớ đi cùng anh tớ về.
Tiêu Du Tình cười nói, càng ôm chặt cánh tay Lưu Vĩ Hồng hơn, tuy nhiên cũng là âm thầm để ý, không để ngực mình chạm vào cánh tay Lưu Vĩ Hồng.
Xem ra cô bé này vẫn rất là có khuôn phép.
- Ừ, được rồi. Hẹn gặp lại!
Hai cô bé liền cười cười, hướng hai người bọn họ vẫy tay, ra vẻ "hiểu chuyện" rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050088/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.