Chiếc xe chạy đến một nhà hàng lâu đời.
Đây là sự chọn lựa của Hồ Nham Bác và Trình Sơn. Con cháu nhà thế gia thường hay thích phong vị của Bắc Kinh. Nhà hàng lâu đời có trăm năm tuổi này luôn là điểm đến của mọi người ở Bắc Kinh.
Nhắc tới nhà hàng này thì đám người Lưu Vĩ Hồng trước kia không đến đây nhiều lắm. Nơi này, giá cả khá đắt. Mấy năm trước, Lưu Vĩ Hồng, Hồ Nham Bác, Trình Sơn đều là những học sinh con nhà giàu nhưng túi tiền lại không rủng rỉnh, nên không thể đến nơi xa hoa như thế này.
Nhưng bây giờ thì đã khác. Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn đều đã đi làm. Tiền lương không phải là điều chủ yếu. Bọn họ đều là con cháu nhà quyền quý, một khi tham gia công tác thì chẳng khác nào được thả tự do. Chỉ cần động não một chút thì kiếm thêm tiền cũng không thành vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng ở Bắc Kinh này cũng có một vài người bạn giàu có.
Nhất là Hồ Ngạn Bác, là một người rất khôn khéo. Chiếu theo đời sau mà nói thì là thông minh kèm thêm chút biến thái.
Lưu Vĩ Hồng bước xuống xe, nhìn thấy chiếc túi xách trên lưng Tiêu Du Tình, liền nói:
- Để túi xách trong xe đi. Anh cũng không muốn bị người ta xem là biến thái.
Nếu như bị đám người Hồ Ngạn Bác phát hiện Lưu Nhị Ca đang quen với một cô gái còn học phổ thông trung học thì trong lòng không tránh khỏi chê cười.
- Cái gì biến thái?
Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050089/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.