🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Minh Viễn hâm lại đồ ăn và dọn ra bàn thì đúng lúc Lương Xương Bách vừa đi tắm xong.

Anh bước vào giai đoạn ôn thi đại học, phải ở lại lớp học đến chiều, thậm chí là đến tối.

Đề bài được cho rất nhiều, anh ăn xong thì liền lôi ra bắt đầu cày, cày đến độ đôi mắt dưới tròng kính đều cay hết thì mới xong.

Lương Xương Bách dựa vào ghế xoay, tháo mắt kính, sau đó nhắm chặt mắt lại.

Quả nhiên, cơn đau rát truyền đến, nước mắt vô thức chảy ra.

Mặt bị chạm khẽ, Lương Xương Bách mở mắt.

Minh Viễn ở bên cạnh dùng tay áo thấm mất giọt nước mắt trên mặt anh.

"Anh chưa ngủ nữa sao ?"

"Chờ cậu"

Lương Xương Bách dùng chân đẩy ghế xoay lại gần cậu hơn, đầu dựa vào bụng cậu.

Ấm ấm mềm mềm.

Minh Viễn đưa tay vuốt ve mái tóc của anh, khá khô và cứng nhưng sờ mãi cũng cảm thấy tê tê, khá là đã.

Đột nhiên Lương Xương Bách ngẩng đầu, gương mặt hốt hoảng.

"Sau này anh có học đại học không ?"

Minh Viền cười gật đầu.

"Học chứ"

Lương Xương Bách hỏi.

"Học thế nào ? Anh có thi đại học không ?"

"Không cần thi, được tuyển thẳng"

Lương Xương Bách mờ mịt.

Minh Viễn thích biểu cảm này của Lương Xương Bách, bàn tay giơ lên xoa xoa hai má của anh.

"Thuận Thiên đã công nhận tôi sẽ trở thành giáo viên trong trường rồi, có cả giấy chứng nhận đấy, có thể đem giấy này nộp vào các trường đại học sư phạm phạm vi toàn quốc"

"Anh muốn học sư phạm sao ?"

"Tôi thích nhất là tuổi trẻ thế này, dạy được cho họ, thật là tốt"



"Sao có thể nói vậy chứ, phải thích..."

"Tôi thích mà, cậu yên tâm"

Lương Xương Bách gục đầu vào bụng cậu, lần này anh ôm chặt hơn lần trước, nhẹ nhàng hỏi.

"Anh muốn học ở đâu ?"

Minh Viễn khẽ đáp.

"Sư Phạm Tam Thế"

Đây là trường đại học với nổi bật với ngành sư phạm rất giỏi và nổi tiếng. Cậu đã liên hệ với họ rồi họ nói hoàn toàn có thể dùng giấy chứng nhận đó để vào học.

Lương Xương Bách nghe xong lập tức vui vẻ ngẩng đầu.

"Trường tôi nhắm đến là Hoà Giang. Tam Thế và Hoà Giang chỉ cách nhau một con hẻm thôi, thật là tuyệt"

Minh Viễn nhướng mày.

"Sao lại tuyệt ?"

"Sẽ được sống cùng với anh"

"Ai nói tôi sống với cậu ?"

"Là tiếng lòng của Minh Viễn" Anh vừa nói vừa áp lổ tai lên bụng cậu.

Minh Viễn bật cười đẩy đầu anh ra.

"Thật mà..." Lương Xương Bách dính như keo mà kéo anh lại ôm.

Minh Viền bị anh chạm vào đến nhột, cậu vội điều chỉnh góc độ, sau đó lại vuốt tóc anh.

Qua một lúc thì Minh Viễn nói.

"Đừng gọi tôi là anh nữa..."

Lương Xương Bách gật đầu.

Chắc là anh mệt đến không muốn nói chuyện luôn rồi.

"Mau đi ngủ thôi, trời muốn sáng luôn rồi"

Lương Xương Bách gật đầu, liền ôm lấy cậu "tha" lên giường.

Anh thật sự rất mệt, đầu vừa chạm gối liền thiu thiu, mấy phút sau hơi thở đã đều đều.



Minh Viễn chậm rãi mở mắt, đầu rúc vào lòng anh.

Cậu sẽ không nói rằng dự định trong nhật kí nhỏ của anh đã bị cậu đọc được. Cậu biết anh sẽ thi vào Hòà Giang nên mới liên hệ với Tam Thế.

Chuyện này cho vào quên lãng đi.... bây giờ thì đi ngủ sớm thôi nào.

.....

Sáng ngày hôm sau.

Minh Viễn đã thức dậy vào đúng như đồng hồ sinh học của mình như không thấy anh đâu.

Lúc cậu bước ra khỏi phòng thì thấy Lương Xương Bach đang dọn đồ ăn lên bàn.

Minh Viễn liền bước tới.

"Sao lại thức sớm như vậy, cứ để tôi làm"

"Ngày hôm qua em đã làm rồi, để anh làm"

Minh Viễn nghe thấy, liền rúc đầu vào cổ áo.

Không vì gì, chỉ vì xưng hô anh-em.

Khiến cậu...cảm thấy hơi ngại.

Lương Xương Bách đưng nhiên nhìn ra, anh bật cười.

"Không phải là em nói muốn đổi xưng hô sao ?anh còn lớn hơn em tận 8 tháng cơ đấy" anh vừa nói vừa đến gần cậu.

Minh Viễn thấy anh tiến tới thì ngại ngùng trốn đi như bị bắt lại.

"Ngại cái gì? Nước bọt cũng đã uống rồi..."

"Sao lại nói như vậy ! Là hôn chứ không phải uống.... uống gì đó đâu !.."

Chưa đợi cậu thanh minh xong thì Lương Xương Bách đã hôn.

Lần này lưỡi anh ương bướng chui sâu vào miệng cậu, khiến cậu không thể không há to miệng đón nhận, cuối cùng mất khống chế mà mạnh mẽ đáp lại.

Tiếng nước vang lên gần ngay bên tai cộng thêm với âm thanh thở dốc nặng nhọc, Minh Viễn đỏ mặt muốn rút lui nhưng bị anh bế lên đặt trên bàn, chiều cao lập tức cân bằng, Lương Xương Bách liền kéo cậu lại gần hơi, môi lưỡi quấn quýt, cơ thể cũng không ngừng dây dưa.

Cuối cùng Minh Viễn vô tình quơ tay làm đổ một cái cốc mới khiến nụ hôn nóng bỏng này dừng lại.

Cậu đỏ mặt lau môi, hơi thở bấn loạn......

Cứ tưởng là sắp bị ăn luôn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.