Minh Viễn đem hết chuyện của mình kể ra. Sau đó chính là một khoảng lặng dài.
Ai cũng biết, cậu chắc chắn sẽ rời khỏi Thuận Thiên.
Qua hai phút thì Lương Băng ấp úng nói.
"Tao tìm thấy....một huấn luyện viên điền kinh, anh ta muốn đưa tao huấn luyện quốc tế, chuyện ra khỏi Thuận Thiên đã bàn xong rồi, hôm nay...tao cũng muốn nói với tụi bây"
Cả đám lập tức nhíu mày.
"Có đáng tin không đấy ?!!"
"Lỡ là lừa đảo thì sao !"
"Lương Băng sao mày ngốc thế !"
Cậu ta liên tục xua tay.
"Không đâu, không đâu, người ta là người tốt đấy, đều có tài liệu chứng minh hết á !"
Minh Viễn vẫn hoài nghi.
"Nguy hiểm lắm, huấn luyện ở đâu ? Người ta thế nào ? Mới đầu biết chừng chỉ làm màu mà thôi, sau mấy tháng thì bóc lột mày thành con chó thì biết tính thế nào"
Lâm Chấn đập tay lên sàn.
"Đúng đó, chuyện này rất tốt nhưng phải biết rõ danh tính người ta chứ, người đó tên gì ?"
Lương Băng im lặng, mặt lộ rõ vẻ bối rối.
Lương Văn Hà lúc này mới chêm vào.
"Lương Băng cho tao xem hộp đồng rồi, thật sự rất tốt, nếu có chuyện gì ...tao chịu trách nhiệm"
Cả đám trố mắt nhìn cậu ta.
Lương Văn Hà chậm rãi nói.
"Tao cùng một vài anh chị mở văn phòng luật bên ngoài, thu nhập khá tốt, còn có tiếng nữa. Nếu không có gì tao cũng sẽ rời đi"
Lương Văn Hà thật sự rất giỏi, chuyện này ai cũng biết nhưng không ngờ là giỏi đến mức như thế này.
Minh Viễn sáng mắt lên.
"Lâm Chấn ! Mày thì sao ? Không phải thầy Trần dạy sinh muốn đưa mày đi học chuyên sâu hay sao ?"
Lâm Chấn ngẩng đầu, cậu ta mặc dù trông qua có vẻ thiếu sự tỉ mỉ nhưng lại vô cùng giỏi sinh học cũng như thực hành. Thậm chí có thể nói là học lệch hẳn qua tự nhiên.
"Tao vẫn chưa đồng ý nữa"
Cả năm người: "Tại sao ?"
Lâm Chấn nắm chặt tay.
"Tại vì sợ....bọn bây ở đây..."
Lẫm Bách đập tay xuống sàn.
"Mày là thứ đồ ngốc gì vậy?!! Mau đồng ý đi ! Kịch bản tao gửi về toà soạn đã được thông qua rồi, nếu cố gom góp một chút, chắc hản sẽ có thể rời đi"
Lương Văn Hà, Lẫm Bách, Lân Chấn, Lương Băng...ai cũng đều có một tương lai xán lạn.
Minh Viễn lập tức nhìn về phía Hồng Liên.
Cô ngây ngấn nhìn năm người.
Lúc này ngoài cửa đột ngột có tiếng động.
"Em làm đơn rồi, sẽ "chuộc" chị ra"
Giang Mộng Thi nghiêm túc đứng ở cửa nói.
Hồng Liên nhíu mày, sau đó đứng dậy rời đi, lúc cô lướt qua vai Mộng Thi còn nhẹ nhàng để lại hai chữ "không cần".
Khoảng lặng dài bao trùm cả nhóm người.
Ai cũng biết, Hồng Liên tuy là con gái nhưng lạ mạnh mẽ hơn cả con trai, đặc biệt là sự tự lập trong tâm hồn của cô.
Cô hẳn sẽ không đồng ý việc để Mộng Thi bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để đem cô ra khỏi Thuận Thiên. Mộng Thi còn chưa ra đời, không kiếm được tiền, với lại công việc ở lại Thuận Thiên làm giáo viên cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Giang Mộng Thi yên lặng đứng, một lát sau thì quay đầu đi.
5 thằng con trai trong phòng yên lặng ngồi.
Buối tối.
Minh Viễn tra cứu kết quả thi trên điện thoại của Lương Xương Bách, cái điện thoại cùi của cậu không thể chạy với tốc độ cao được nên anh dúi thăng cái này vào tay cậu.
Cậu nhìn vào con số trên màn hình.
Tổng điểm là 70, cậu được 67, giải nhất.
Rất nhanh Trang Cẩm đã gọi cho cậu, cô vui vẻ khen cậu, còn dặn hai ngày nữa đến lấy tiền thưởng.
Cuộc gọi kết thúc thì Lăng Từ Thiên liền gọi tới.
Cậu bị ông nhấn chìm bởi lời khen, đáng sợ nhất là ông còn dự định tố chức tiệc.
Cậu vô cùng vui vẻ nhưng cảm thấy phần tổ chức tiệc quá lố. Cuối cùng là chúc ông ngủ ngon rồi cúp máy.
Minh Viễn qua cái vui lại trong lòng có chút nặng.
Hay là cậu đem tiền thưởng tặng cho Hồng Liên.
Nhưng chín mươi phần trăm là cô sẽ không nhận.
Lúc đang sầu não thì Lương Xương Bách đi học trở về.
Nhìn cậu có vẻ không được vui lắm, anh khẽ hỏi.
"Sao thế ?" Lương Xương Bách cởi áo vest đồng phục, khẽ vuốt nhẹ lên tóc cậu.
"Là do kết quả không tốt nên buồn sao ?" Anh lại hỏi.
Minh Viễn xua tay, đưa kết quả cho anh xem.
"Làm tốt như vậy mà, sao tinh thần lại sa sút thế này ?"
Cậu kể lại chuyện cho anh, cũng như đem tính cách của Hồng Liên nói thẳng, sau đó thì tiến tới, cụng trán mình vào trán anh.
Lương Xương Bách ngồi dưới đất trước sô pha, nhồm người lên một chút để cậu chạm vào dễ dàng hơn.
"Nên làm gì bây giờ ?" Minh Viễn hỏi.
"Một là từ Mộng Thi, hai là từ Hồng Liên, nếu như một trong hai người họ có cách làm chu toàn thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, người bên ngoài, có lẽ là không giúp được gì nhiều đâu, Mộng Thi vừa hỏi cách để chơi chứng khoáng và kiếm tiền cấp tốc, chắc là dự định làm gì đó"
"Chơi chứng khoáng á ?! Rủi ro lắm đúng không ?"
"Anh yên tâm, không cho cậu ta làm, dã khuyên kĩ càng rồi, anh đã ăn cơm chưa đấy ?"
"Đã ăn rồi, để tôi hâm lại cho cậu, mau đi tắm đi"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]