"Mau bỏ tay ra nào bé cún nhỏ, đừng tưởng là tôi không dám đánh cậu" Minh Viễn nói, phong thái đại gia thể hiện rất rõ ràng.
Lương Xương Bách nhướng mày.
"Anh chủ đẹp trai....đừng đánh em"
Bàn tay luồn thẳng vào eo cậu không hề kiêng nể.
Minh Viễn vội bắt nó lại, để nó không lần mò lên thêm nữa.
"Đừng mà, buông ra đi, ngồi như vầy kì quá..." cậu thấp giọng nói.
Mặc dù có tấm che chắn và cách âm vẫn khiến cậu rất ngại. Minh Viễn đã thấy chú tài xế, gương mặt ông phúc hậu, lúc cười trên mặt xuất hiện vài nếp nhăn ở khoé mắt trông rất đẹp lão.
Cậu đột nhiên cảm thấy ngượng cực kỳ.
Trong đôi mắt ông có sự kỳ vọng vào những đóá hoa tổ quốc là cậu và anh, vậy mà hai đóá hoa ấy lại làm chuyện kì lạ trên xe.
Quá ngượng...
Không được, phải dừng lại ngay.
"Buông ra nào...." Minh Viễn thẳng tay đẩy anh ra, dãy dụa muốn rời đi.
Lương Xương Bách thấy cậu phản ứng dữ dội thì lập tức buông tay.
Cậu ngồi được đàng hoàng vào ghế thì thở phào, tay vuốt tóc mái rũ xuống lên trên trán.
Trong mắt anh. Cậu kháng cực mạnh mẽ, gương mặt không mấy thoải mái, tay luống cuống vuốt tóc lên, có vẻ như thật sự khó chịu.
Lương Xương Bách thấy lòng bực bội, anh ngồi xích ra một chút, thấp giọng nói với cậu.
"Xin lỗi, sau này sẽ không làm vậy nữa"
Anh sợ cậu ám ảnh quá khứ, mình làm lớn như vậy hẳn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3744358/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.