Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82
Chương sau
Lăng Tâm liếc kháy Lương Xương Bách một cái sau đó nhẹ nhàng hỏi cậu. "Em ngủ có ngon không ?" Minh Viễn mỉm cười đáp. "Ngon lắm anh" "Vậy sau này ngủ ở nhà nhiều một chút, nhà chính này chỉ có Ông nội là ở, mọi người hay đi lắm, ông ấy rất buồn" "Em sẽ về vào mỗi chủ nhật và ngày nghỉ" "Ngày nghỉ là được rồi, học nhiều như vậy, chủ nhật cứ ở kí túc xá ngủ nghỉ đi, thỉnh thoảng rảnh thì về, ba cũng hay lên đấy lắm, làm ăn đó mà" Hân Nhi hai tay bưng ra nồi phở lớn vừa cười vừa nói. Minh Viễn dự định đứng lên phụ thì bị Lăng Tâm ngăn lại. "Để anh làm là được" Lăng Tâm dự định xoa đầu cậu thì bị Lương Xương Bách ngăn lại. Anh thản nhiên đặt tay của Lăng Tâm lên vai mình. Minh Viễn: "...." Có hơi buồn cười. Bạn trai và anh họ mình trông hình như có quan hệ rất tốt. Ăn sáng chỉ có bốn người, Lăng Khương Nguyên và hai người đàn ông kia đã đi làm mất, trong nhà giờ chỉ toàn là thanh niên và một người phụ nữ. Minh Viễn dọn chén vào máy rửa chén, cậu thành thục trán nước rồi đặt vào máy, bấm nút, trông rất chuyên nghiệp. Hân Nhi ngồi lặng im nhìn cậu, đôi mắt thoáng nét buồn. Nhìn thằng bé này, một chút lại khiến bà nhớ tới chị dâu của mình. Đang mãi suy nghĩ đột nhiên bà lại thấy hơi buồn nôn. Cũng may là ém lại được, trước mặt con cháu mà oẹ lên oẹ xuống như thế thật không tốt. Mấy cái trái chuối này khiến bà khó chịu thật. "Dì có sao không ạ ?" Minh Viễn thấy sắc mặt bà không tốt thì liền hỏi. Hân Nhi mỉm cười. "Không có gì đâu, dì dị ứng với chuối ấy mà, ngửi thấy thì buồn nôn thôi" "Tâm trạng dì có vẻ không tốt, hôm qua cháu thầy dì ăn cũng không nhiều, cháu nghe nói.... Trong sách giáo khoa...." Cậu ấp úng, không biết nói từ đâu. Hân Nhi vuốt vuốt tóc cậu. "Sau thế ? Nói cho hắn hoi xem nào" Minh Viễn cúi đầu lí nhí. "Giống triệu chứng mang thai ấy...ạ" Hân Nhi hơi giật mình. Bà chưa nghĩ đến khả năng này. "Cũng có thể, để dì xem thử xem, cảm ơn con nhé" Minh Viễn gật đầu, câu trả lời này giống như đang hùa theo để nói chung với cậu vậy. Dì đúng là người tốt. Hân Nhi không hề biết mình đã trở thành một người tốt, bây giờ chỉ bận suy nghĩ. Hình như đúng là giống mang thai thật. Bà đã 38 rồi mà vẫn mang thai, nhớ lại thuở đôi mươi thấy thật mệt làm sao. Thôi không nghĩ nữa, chưa biết chừng là suy nghĩ nhiều mà thôi. ..... Giữa trưa thì cậu trở về, cũng là lúc Lăng Tâm và bà Hân cũng lên xe chạy lên thành phố. Tay xách nách mang một đống đồ đạc, đồ ăn, đồ mặc, và một đống thứ khác để phía sau xe. Minh Viễn ngồi yên lặng gần cửa sổ, ánh nắng chiều gay gắt chíu vào người cậu, hắt lên từng sợi tóc khiến nó phớt màu nâu nhạt, đôi mắt rũ xuống ngoan ngoãn. Lương Xương Bách bật nút gần cửa sổ, cánh cửa trong suốt liền hoá đen. Minh Viễn nhìn được cả quá trình, cảm thấy rất thần kì. "Bận suy nghĩ gì thế ?" Anh kéo cậu lại gần, hỏi. "Không biết nữa, mọi thứ thật tuyệt quá đi" Minh Viễn hơi xích ra một chút, máy lạnh gần chỗ Xương Bách vẫn chưa tắt, khiến cậu thấy hơi buồn nôn. Lương Xương Bách tắt máy lạnh đi, ngồi xích qua chỗ cậu, đem cậu để lên đùi, mặt đối diện nhau. Minh Viễn giật mình, vội muốn leo xuống, tư thế này rất kì lạ, còn gợi cho cậu nhớ một số thứ vào ngày hôm qua, gương mặt rất nhanh đã nóng lên. "Đừng, buông ra đi mà" Anh không hề có ý định buông tay, thong thả tháo cúc áo trên cùng xuống cho cậu. "Sao lại gài cái này, anh không thấy khó chịu hả ?" Minh Viễn giật mình kéo áo một chút. "Gài vậy cho nó...lịch sự" Lương Xương Bách bĩu môi. "Trước đây anh không có gài như vậy" Minh Viễn: "..." Được rồi Xương Bách, tôi sợ cậu chiếm hời từ khoảng trống nhỏ bé này nên mới gài chặt nó đấy. Minh Viễn: "Đừng có gọi là anh nữa...." Lúc chưa biết thì cậu thấy bình thường, bây giờ biết rồi thì rất kì cục. Lương Xương Bách véo má cậu, tay luồn vào áo sơ mi, vuốt ve vòng eo khiến cậu run rẩy dựa càng gần vào người anh hơn. "Vậy nên gọi là gì ?" Anh hỏi. Minh Viễn nhìn vào gương mặt đối diện, cả người cậu cậu giờ đã bừng đỏ, thấp thoáng yết hầu cũng hồng hào. Cậu lại bị trêu, phải trêu lại. Thế là Minh Viễn mở miệng. "Cậu gọi tôi là anh chủ đẹp trai, tôi gọi cậu là bé cún nhỏ" Lương Xương Bách: "...." Lương Xương Bách: "Biết cách chơi thật đó" Minh Viễn hếch mũi, tay chống xuống ghế, cơ thể trên đùi của anh lùi ra một chút, có vẻ như muốn chuồn đi. Thấy vậy anh liền chụp lấy cậu kéo lại. "Mau bỏ tay ra nào bé cún nhỏ, đừng tưởng là tôi không dám đánh cậu" Minh Viễn nhíu mày hùng hồn nói.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82
Chương sau