🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau.

Minh Viễn bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức, cậu chậm rãi ngồi dậy, sau khi lấy bàn tay vắt trên eo mình xuống thì bước xuống giường đi đánh răng.

Mọi hành động đều là thói quen, đến khi nhìn vào bản thân trong tấm gương mạ vàng xa hoa, cậu mới nhớ ra rằng bây giờ mình đã trở thành một đại gia.

Thật là bất ngờ.

Minh Viễn thay quần áo.

Lúc cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh thì Lương Xương Bách cũng đã thức dậy.

Anh mơ màng ngồi ở một góc giường, đầu gục xuống, lưng cong, hai chân vắt vẻo với tư thế kì lạ, không hề có một chút tỉnh táo nào.

Minh Viễn nhìn thấy mà buồn cười, cậu tiến tới trước mặt anh, xoa xoa mái tóc rối bù phía đối diện.

"Vẫn còn rất sớm, cậu ngủ tiếp đi" Cậu khẽ nói.

Lương Xương Bách chậm chạp ngẩng đầu, lấy bàn tay cậu từ trên tóc xuống, thản nhiên cọ mặt vào lòng bàn tay ấm áp.

Minh Viễn bị đáng yêu xỉu, tay thuận thế xoa xoa mặt anh.

Không xoa thì thôi, xoa rồi mới thấy toàn là xương không có xoa được cái gì.

"Sao lại dậy sớm quá..." Anh phàn nàn.

Lương Xương Bách đứng dậy, dáng người anh vốn cao ráo nghiêm chỉnh, nay lại lười biếng tuỳ ý. Giọng nói hơi khàn, nghẹn của người mới thức dậy rót vào tai cậu, trông tổng thể thật là...quyến rũ.

Minh Viễn thu tay lại.

"Còn buồn ngủ thì tiếp tục ngủ đi" Cậu cười nói.

Lương Xương Bách gật đầu, ngồi xuống giường, tay giơ ra ôm lấy eo Minh Viễn, kéo cậu ngã xuống nệm, sau đó thì nhắm mắt ngủ.

Minh Viễn: "...."

Minh Viễn: "Chậc....Xương Bách, ngủ một mình đi, tôi muốn thức dậy rồi"

Lương Xương Bách nằm yên lặng một hồi mới lên tiếng.

"Vậy thì cùng thức"



Sau đó anh chậm chạp ngồi dậy, sẵn tiện kéo cậu lên, để cậu đứng vững rồi mới buông tay.

Cậu cảm giác như mình là con búp bê, bị anh chỉnh tới chỉnh lui.

Nhìn Lương Xương Bách-con gấu lười to xác vẫn còn lưu luyến chiếc giường, lề mề bước vào nhà vệ sinh đột nhiên toát lên vẻ đáng yêu hết nấc.

Minh Viễn rất hài lòng với người yêu gấu lớn này

Cậu đi đến tủ đầu giường, lấy điện thoại, định bụng nhắn tin vui lớn này vào nhóm các anh em của mình.

Cậu soạn một hàng tin dài thòng, miêu tả hết cảm xúc lúc đầu, lúc giữa, lúc cuối và kết luận, bố cục bài văn hết sức hợp lí, sau đó cậu nhấn gửi.

Quản gia ở trường có thói quen thức sớm, nhưng các anh em của cậu thì không có thói quen này, vậy mà lại bất ngờ có người vào xem tin nhắn của cậu.

Là Hồng Liên.

Sau hết nửa phút thì Minh Viễn thấy cô gửi cho cậu hàng loạt những nhãn dán con khỉ nhỏ giật mình, sau đó chính là hiển thị đang soạn tin.

Minh Viễn ngồi chờ đợi, nhưng lại nhận được tổng cộng 20 hàng dấu chấm thang từ cô.

Minh Viễn: "..."

Xuyên qua màn hình, cậu có thể cảm nhận được sự bất ngờ + hốt hoảng từ Hồng Liên.

Minh Viễn soạn tin.

Minh Viễn: // 2 giờ chiều tụ tập ở phòng y tế, ai không có mặt thì làm gozila !//

Hồng Liên nhắn lại dấu ok được chỉnh phông chữ to đùng.

Nếu là bình thường hẳn là cô sẽ gọi điện cho cậu ngay tắp lự. Hôm nay không biết là bị gì nữa.

Ở bên kia.

Giang Mộng Thi nhìn Hồng Liên trợn mắt chăm chăm vào điện thoại, cô nhíu mày bước tới.

"Chị đang xem gì ?"

Cô ghé đầu vào muốn nhìn, nhưng chưa kịp xem thì điện thoại đã bị Hồng Liên giật lại.



Cô chu môi, làm gương mặt đáng thương.

Hồng Liên không chút nào thương nổi. Cổ họng cô bây giờ vô cùng đau rát, không thể nói chuyện được. Nguyên một vòng eo đều cực kì nhức nhối, chân bủn rủn, đầu thì khỏi nói, có cảm giác giống như quả cam của Trần Quốc Toản, đều bị bóp nát.

Cô không thể phản kháng bằng ngôn ngữ nên quyết định bặm môi, trợn mắt nhìn Mộng Thi.

Mộng Thi tiến tới ôm cô vào lòng, bàn tay với khớp ngón tay thon dài khẽ bao lấy tay cô.

"Xin lỗi mà.."

Chôn mặt của mình vào cổ Hồng Liên, cả người mềm mại dán vào lưng cô.

Dáng vẻ giống như đã thật sự hối lồi này làm cho Hồng Liên bé nhỏ chưa trải sự đời động lòng, tay mình nắm chặt lấy tay Mộng Thi, khẽ xoay người ôm cô vào lòng.

"Không sao..." Chất giọng khàn khàn, ngọt nị vang lên.

Minh Viễn cùng Lương Xương Bách xuống lầu.

Vừa xuống phòng khách đã thấy Lăng Tâm ôm nải chuối vàng ươm và ăn.

Sau đó là Hân Nhi bước ra từ bếp, đánh vào đầu anh ta một cái.

"Cái thằng này, chưa ăn sáng thì đừng ăn chuối, bỏ xuống mau lên !"

Lăng Tâm uất ức vừa xoa đầu vừa bỏ nải chuối xuống, lúc ngẩng đầu cũng vừa bắt gặp cậu và anh.

"Minh Viễn !"

Minh Viền mỉm cười cùng anh bước tới, hai người khẽ chào.

"Chào anh"

Lăng Tâm gật đầu, thản nhiên bỏ qua Lương Xương Bách, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh ra hiệu cậu ngồi xuống.

Minh Viễn dự định ngồi xuống thì bị anh túm lại, đẩy ra sau, vị trí mà Lăng Tâm nhường cho cậu thì anh lại ngồi xuống.

Lăng Tâm nghiến răng.

"Đó là em tao đấy, thằng này mày mau tránh ra"

Lương Xương Bách giả bộ như không nghe thấ, rót một ly nước cho cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.