Minh Viễn lúc này mới để ý thấy quần của anh đang phồng thành một bọc rất lớn.
Minh Viễn: "!!!!"
Sau đó cậu liền không chút nào do dự đẩy anh ra, cách một khoảng cánh tay rất tiêu chuẩn.
"Được rồi, cậu mau đi đi" Minh Viễn ánh mắt trong suốt nhìn anh, kiên định nói.
Lương Xương Bách: "...."
Chậc chậc.... Anh âm thầm lắc đầu.
Sau khi anh rời đi, cậu liền chạy đến, đổ ẩm xuống giường !
Ngại quá đi !
Bàn tay đó sau lại tuốt cả hồn của cậu đi luôn vậy hả ?!
Còn cái thứ đó là cái thứ gì mà to tổ bố như vậy chứ !
Cậu thừa nhận là lúc đó nhìn thấy, cảm xúc đầu tiên chính là rất hoảng sợ.
Minh Viễn ổn định lại nhịp tim, vội vỗ vào gương mặt đang nóng bừng của mình.
Mọi thứ diễn ra giống như là giấc mơ vậy đó, thật sự là thần kì quá.
Cảm thấy cậu đã sử dụng hết sự may mắn của cuộc đời mình vào năm nay rồi.
Thật là vui....
Khoảng hơn năm mươi phút sau, Lương Xương Bách lại Iẻn qua phòng của cậu.
Anh mặc quần áo ngủ vải lụa mềm mại màu đen tuyền, tóc đã được sấy khô bung xù lên trông rất đáng yêu.
Minh Viễn đang nằm trên giường chơi điện thoại, nhưng thực chất là cậu đang chờ anh, bây giờ thấy cảnh như vậy chỉ muốn sờ cái đầu đó cho thật là đã !
Nói là làm, cậu liền nhào tới vần vò mái tóc anh
Lương Xương Bách thuận theo cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3743795/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.