🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Minh Viễn bị đè chặt trên tường, cậu đứng không vững, chỉ có thể dựa vào người anh, đầu phải ngửa cao.

Lương Xương Bách ôm chặt eo cậu để cậu đứng vững hơn, bản thân mình thì càng thêm cúi đầu hôn xuống.

"Ah...." Cậu khẽ kêu một tiếng khi bàn tay anh chạm vào da thịt cậu.

Lúc tách ra Minh Viễn có thể thấy rõ trước mặt có một sợi nước mỏng từ miệng kéo ra.

Minh Viễn: "..."

Cậu vội vàng quay đầu đi.

Ngại chết mất !

Lương Xương Bách thấy vậy thì khẽ cười một tiếng, sự rung động từ lồng ngực anh truyền qua lồng ngực cậu, khiến trái tim cậu đập càng thêm nhanh chóng.

Minh Viễn bị trêu chọc, muốn xù lông, cậu nheo mắt hỏi anh.

"Tại sao cậu lại nói dối tuổi của mình ?"

Lương Xương Bách nghe thấy, nhướng mày một cái.

"Là gia đình anh nói với anh à ?"

Minh Viễn đứng thẳng.

"Không cần biết ai nói, tôi hỏi cậu đấy, sao lại nói dối về tuổi của mình ?"

Lương Xương Bách thấy cậu đáng yêu, xốc cậu đè lên tường lần nữa.

"Tôi đâu có nói dối đâu, nói đúng hơn là tôi chưa từng nói về tuổi của mình mà, là tại anh suy nghĩ nhiều mà thôi"

Minh Viền: "...."

Đừng hỏi, hỏi chính là cảm thấy hơi quê.

"Nhưng mà cậu cũng phải nói với tôi chứ ?" Minh Viễn cứng rắn cãi lại.

Lương Xương Bách mỉm cười đầy ẩn ý.

"Nói làm gì chứ ? Gọi bằng anh cũng có cái thú của nó mà, đúng không hả anh trai ơi ~"



Minh Viễn: "..."

Minh Viễn đỏ mặt, không biết thì thôi, bây giờ biết rồi cứ có cảm giác rất lạ, có hơi kích thích.

Chưa đợi cậu phản ứng gì thì Lương Xương Bách lại cúi xuống bắt đầu hôn.

Lần này rất chậm rãi, đầu lưỡi mềm mại liên tục ma sát khiến cậu rùng mình.

Tiếng nước vang lên, chậc chậc bên tai. Bàn tay liên tục chui vào áo. Những xúc chạm nhẹ nhàng đầy nâng niu.

Rất nhanh Minh Viễn bé nhỏ đã có phản ứng, chỉ là Minh Viễn lớn vẫn chưa để ý đến, còn bị người ta vần vò trong tay, hoàn toàn luận hãm.

Lúc bàn tay kia chạm nhẹ vào Minh Viễn nhỏ cậu mới hoàn hồn thấy mình đã ngồi trên bàn, còn Lương Xương Bách đứng ở phía trước.

Quan trọng hơn hết, tay của anh.....

Minh Viễn vội đẩy ra.

"Đừng mà.." Cậu yếu ớt dựa vào tường ở sau lưng, khẽ nói.

Nhưng anh lại không hề dừng lại mà nhẹ nhàng trấn an cậu.

"Không sao đâu, một lúc thôi, thích lắm"

Giọng anh rất khàn, khả năng cao là cũng đã đắm chìm vào cơn vần vò này rồi.

Minh Viễn dù ngoài miệng kêu dừng như thân thể lại thành thật không động, cả người run rẩy để anh chạm vào.

Quần bị kéo xuống, đáp đất, quần nhỏ vắt vẻo trên đùi cũng không chút luyến tiếc bị bàn tay ác ma lột ra, Minh Viễn nhỏ bại lộ giữa không khí mà ngại ngùng co giật vài cái.

Cậu ngượng chịu không nổi đành ôm lấy vai anh, vùi mặt vào cổ của anh.

Lương Xương Bách một tay vỗ vai cậu, một tay đang "mần thịt" Minh Viễn nhỏ, còn miệng thì liên tục trấn an, nói chuyện đủ kiểu.

Minh Viễn nắm chặt áo anh. Rõ ràng là có đôi khi cậu cũng làm một cái nhưng lần này khác hoàn toàn, xúc cảm khi bị chạm vào hoàn toàn khác xa với lúc cậu tự an ủi.

Thích quá đi....

"Ah....chậm thôi, Xương Bách...hư...chậm chút..."



Nhanh quá đi...cậu không thể chịu được tốc độ này.

Minh Viễn kẹp chặt hay chân, muốn đem cậu em bé nhỏ của mình giấu đi nhưng lại bị Lương Xương Bách ở phía trước ngăn lại.

Anh xốc cậu lên, để chân cậu tách ra thành chữ M, mặt đối mặt với cậu, tay càng làm nhanh hơn nữa.

"Dừng lại...! Xương Bách á hư...dừng lại đi !"

"Ngoan nào....không sao đâu, sẽ thích lắm"

"Ah....ah...á..!"

Chất lỏng màu trắng đục bị Lương Xương Bách thu gọn hết, anh còn tranh thủ tuốt nhanh thêm mấy chục cái khiến cậu co giật cả người rúc hẳn đầu vào cổ của anh.

Đợi cơn khoái cảm qua đi, Minh Viễn mới thấy mắt mình sáng lên lại.

Đối diện cậu, Lương Xương Bách đang hết sức chuyên tâm dùng khăn giấy lau tay, sau đó lau hết những chỗ bị dính, ví dụ như là đùi của cậu, bụng của cậu, và bé Minh Viễn nhỏ.

"Đừng lau ! Tôi tự lau được" Minh Viễn vội giật lấy khăn giấy, cậu bây giờ rất mệt, còn hơi choáng váng, nếu anh mà lau giùm cậu thì không biết có chuyện gì sẽ diễn ra sau đó, khả năng cao là làm thêm một lần.

Nếu mà làm thêm lần nữa thì cậu đảm bảo mình sẽ ngất lịm giữa cơn cao trào luôn.

Cậu lấy khăn giấy lau lau vài cái cho sạch sau đó nắm chặt cục giấy trong tay, miệng thì khẽ kêu Lương Xương Bách đang mặc lại quần lót cho cậu.

"Xương Bách....cậu đưa giấy cho tôi đi, tôi cầm cho"

Lương Xương Bách thản nhiên lắc đầu.

"Anh đưa đây, tôi bỏ vào thùng rác giúp anh, còn phải đi tắm nữa nên sẵn tiện"

Minh Viễn khó hiểu

"Cậu tắm rồi kia mà ?"

Lương Xương Bách ngẩng đầu nhìn cậu với đôi mắt đen kịt, giữa những tầng xanh lá có sự cuồng nộ bốc cháy.

"Bây giờ phải tắm lần nữa, không thì tôi sẽ nghẹn chết luôn, ngoan ngoãn ở đây, một chút nữa anh yêu sẽ qua ngủ với em yêu nha"

Minh Viễn lúc này mới để ý thấy quần của anh đang phồng thành một bọc rất lớn.

Minh Viễn: "!!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.