🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Hai đứa thích nhau từ lúc nào đấy ?" Lăng Từ Thiên điềm nhiên như không hỏi cậu.

Minh Viễn suýt chút nữa té cái ầm vào bụi hoa bên cạnh.

Gì chứ ??? Sao ông lại biết ???

Nhìn ánh mắt hốt hoảng của cậu, Lăng Từ Thiên cười.

"Không sao đâu....đừng lo lắng. Lăng Tâm làm náo loạn một trận, mọi người trong nhà bây giờ đều nghĩ thoáng lắm”

Minh Viễn: "...."

Minh Viễn: "anh Lăng Tâm, thích nam sao ạ ?"

Lăng Từ Thiên: "Đúng vậy, đều là mấy chàng trai nhỏ xinh cả, con nhớ cẩn thận đấy"

Minh Viễn: "..."

Lăng Tâm đang uống trà đạo thì đột ngột đứng dậy bước tới hướng này, rất tự nhiên nói với Lăng Từ Thiên.

"Chú à, chú nói xấu con với em họ sao ?"

Lăng Từ Thiên không trả lời anh ấy mà quay đầu nói với cậu.

"Với lại tai nó rất thính, có gì muốn nói xấu nó thì con nhớ đi ra xa chút"

Minh Viễn không nhịn được bật cười, còn Lăng Tâm thì nghiến răng nói lớn.

"Chú à ! Con đều nghe thấy hết đó !"

Sau cuộc nói chuyện ngắn, cậu cảm thấy có vẻ bớt chút ngượng ngùng hơn.

Khác với tưởng tượng hào nhoáng của cậu về buổi tối của giới thượng lưu, trên bàn ăn ở nhà họ Lăng mỗi món đều được bà Hân Nhi nấu rất giản dị nhưng hương vị tuyệt đối không thể chê, quan trọng hơn là lúc ăn cơm mọi người đều bắt đầu chia sẻ những mẫu chuyện thường ngày với nhau, không khí rất ấm cúng.

Sau khi ăn xong và xem ti vi một chút thì đã hơn 10 giờ rưỡi tối.

Đã đến giờ đi ngủ rồi.

Minh Viễn ngồi trên ghế, ngáp dài một cái.

Lương Xương Bách thấy vậy liền đứng dậy, nói với mọi người mình sẽ ra xe lấy đồ dùng cá nhân và quần áo một chút.

Minh Viễn muốn đi theo cho tỉnh táo nhưng lại bị Lăng Khanh kéo tay lại.

"Việc đó vốn của nó, để nó làm đi"



Minh Viễn: "...."

Hân Nhi hết sức tán đồng: "Phải phải, người chồng trong nhà mà"

Cậu dường như nhận ra điều gì đó, và điều đó chính là nhà họ Lăng cực kỳ sủng thê.

"Lương Xương Bách mới đó xem mà lớn nhanh thật, anh nhớ hồi lúc nhỏ nó lăn lộn với em còn khóc mếu máo kia kìa" Lăng Tâm nói.

Minh Viễn quay đầu hỏi.

"Hồi đó em và cậu ấy có quen nhau ấy ạ ?"

"Tất nhiên rồi, gặp từ lúc còn đỏ hỏn luôn kia kìa" Ông Lăng nói.

Lăng Khương Nguyên dù tuổi đã lớn nhưng sức khoẻ ông thì không thể xem thường, chứng minh cho điều đó chính là ông vẫn thức tới giờ này và vẫn đang khoan khoái xem một buổi vật lộn trên điện thoại.

Ông đặt điện thoại xuống, bắt đầu kể về chuyện xưa.

"Hồi lúc con vừa ra đời thì thằng Bách đã hơn 5 tháng tuổi rồi, nó có từng qua đây chơi một lần, vì con giật tóc nó nên thằng nhỏ khóc roé lên, cả nhà dỗ mãi mới chịu dừng"

Minh Viễn nghe mà ù ù cạc cạc.

"Cậu ấy không phải mới lớp 12 thôi sao, là mười tám tuổi mới phải chứ, con bây giờ đã 19 tuổi rồi"

Lăng Từ Thiên nghe cậu nói thì bật cười.

"Lúc nó 10 tuổi thì Bách Miên là mẹ nó đấy, dẫn nó đi leo núi ấy mà, Lương Xương Bách không may bị té, đầu thủng một lổ, phải nghĩ học tận một năm để chữa cơ đấy"

Minh Viễn ngạc nhiên, chưa đợi cậu tiêu hóa hết thông tin thì anh đã bước vào với va li trên tay.

Anh đóng gói cả một va ly lúc nào thế ? Cậu tự hỏi.

"Đem đồ ít thế kia !" Hân Nhi đứng dậy trước bà xem xét chiếc va ly.

Cả một cái va ly như thế mà ít sao ?? Minh Viễn tự hỏi lần nữa.

.....

Cuối cùng thì đến tận mười một giờ cậu mới bước lên được phòng ngủ

Cái phòng ngủ này nghe nói là phòng của cậu lúc nhỏ.

Minh Viễn ghé đầu gần cửa sổ, nhìn ánh trăng chíu lên khóm hoa ngoài vườn.



Có cái gì đó rất lãng mạn luôn.

Lúc cậu đang nhập tâm thì cửa bị gõ.

Minh Viễn mở cửa liền thấy Lương Xương Bách đứng bên ngoài, anh không nói hai lời liền chen chân vào phòng

Minh Viễn cũng thuận theo anh mở cửa.

Anh ôm cậu vào lòng, cậu cũng đáp lại bằng cách nắm chặt lấy tay áo anh.

Được một lúc thì cửa bên ngoài lại bị gõ.

Minh Viễn không kịp suy nghĩ nhiều liền đẩy anh ra chỗ góc khuất phía bên cạnh, để khi mở cửa sẽ không thể thấy anh.

Lương Xương Bách bị đẩy đi: "..."

"Ba quên mất lấy cho con khăn tắm cho con, đây này"

Minh Viễn cầm lấy.

"Con cảm ơn..."

Lúc Lăng Từ Thiên định quay đầu rời đi thì cậu cắn răng gọi ông lại.

"Ba...ơi, ngủ ngon nhé"

Tiếng ba này khiến ông như muốn khóc tại chỗ, ông gật đầu liên tục rồi đi xuống lầu.

Minh Viễn đóng cửa lại, vùi mặt vào khăn bông mềm mại trên tay.

Lúc cậu ngẩng đầu liền bắt gặp Lương Xương Bách đang nhịn cười nhìn mình.

Cậu thẹn quá hóa giận, bặm môi.

"Minh Viễn bây giờ là con trai hào hoa ! Không thèm chơi chung với Xương Bách nữa !"

Lương Xương Bách bật cười ôm lấy cậu.

"Nhưng mà Xương Bách muốn chơi với Minh Viễn, phải làm sao mới được đây ?"

Giọng nói khiến lồng ngực anh run lên, vì áp sát cậu nên khiến cho cả người cậu cũng run lên theo.

Cậu không chịu nổi, nắm lấy áo ánh, kéo xuống.

"Hôn một miếng"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.