🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không hiểu sao Lương Xương Bách cứ ôm cậu khư khư.

Minh Viễn cảm thấy anh giống như con cún lớn, dúi đầu vào hõm cổ cậu, còn ngửi ngửi nữa chứ. Cậu cũng ngại ngùng ôm lấy hai vai anh. Hai người cứ thê ôm nhau đến khi đến biệt thự của Lăng Khương Nguyên thì Minh Viễn lại bị thu hút bởi cảnh sắc rừng sâu, vội đấy anh ra và áp mặt vào cửa kính rối ngắm nhìn không rời mắt.

Lương Xương Bách: "...."

Anh không có giận đâu.

Không hề !!!!

Xe dừng lại trước cổng. Minh Viễn liền mở cửa, bắt đầu ngửa cổ nhìn ngắm xung quanh.

Là một cánh rừng !

Thật là đẹp và thanh bình quá đi !

Lương Xương Bách thấy cậu sắp bay theo mấy con chim liền nắm lấy tay cậu, dắt vào trong biệt thự trước mắt.

Căn biệt thự này không quá lớn và xa hoa nhưng lại đủ để người ta thấy được sự lộng lẫy của nó, phong cách sang nhưng ngầm.

Minh Viễn thích thú nhìn những bãi cỏ có nhưng luốn hoa được chăm sóc kĩ lưỡng.

Cảm thấy rất đẹp, rất muốn nằm xuống lăn một cái.

Minh Viễn cùng với Lương Xương Bách rảo bước đến nhà chính của biệt thự.

Nhà chính sáng đèn, Lăng Khương Nguyên đứng ở trước cửa với Lăng Từ Thiên, hai người tựa hồ dựa vào nhau, tình cha con thắm thiết.

Minh Viễn cảm thấy thật là dễ thương, cậu hơi cúi đầu chào hai người.

Lăng Từ Thiên thấy cậu thì liền bước lên trước, nắm khẽ lấy vai cậu.

Cậu hơi giật mình, ánh mắt nhìn ông có tia nghi vấn.

Có cảm giác ông sẽ khóc bất cứ lúc nào.

Nhưng chưa kịp đợi Từ Thiên mở miệng thì một người đàn ông khác từ trong nhà bước ra, gõ mạnh vào đầu ông ấy.

Lăng Khanh mỉm cười với cậu.



"Chào cháu, mau vào nhà thôi đừng đứng thế nữa"

Thế là Minh Viễn được ông ấy đưa vào nhà, phía sau là Lăng Từ Thiên đang gấp gáp muốn nói chuyện nhưng lại chắng biết nói gì.

Lăng Khương Nguyễn mỉm cười nhìn con cháu nhà mình tề tựu đông đủ, cảm thấy nỗi cô đơn của những năm về trước đã được xua đi phần nào.

Lương Xương Bách chạm nhẹ vào vai ông.

"Vào nhà thôi ông nội ơi~"

Lăng Khương Nguyên nghe mà nổi cả da tay da chân lên, vội gạt bàn tay trên vai mình xuống.

"Thằng nhóc khốn nhà cháu...! Lại lợi dụng ngay lúc cháu trai ông không có sự che chở mà hẫng tay trên, đúng là không có khí phách !"

Lương Xương Bách cười đáp.

"Vậy sau này về làm rể cháu sẽ thể hiện khí phách cho ông xem"

Lăng Khương Nguyên nhéo vào bắp tay anh khiến anh la oai oái.

"Chưa chắc là qua được ải của cái nhà này đâu, chờ đi cháu rể, xem thử có vượt qua được không đã"

Lương Xương Bách cười xoà đỡ ông vào nhà.

Chuyện anh thích cậu đã được anh nói với ông từ trước, sau khi tỏ tình thành công liền oanh tặc điện thoại của ông để tỏ sự vui mừng của mình.

Lăng Khương Nguyên ngoài mặt tuy vậy nhưng anh biết trong lòng ông hẳn là cay lắm.

Cháu trai bé nhỏ của ông mà, nhưng anh cũng thích nữa nên không thể bỏ được.

Minh Viễn bây giờ đang vô cùng hoang mang.

Cậu được Lăng Khanh đưa vào bàn chính trong phòng khách. Ở đây có những người vượt ngoài tầm dự đoán của cậu.

Lăng Tâm ngồi cùng với một quý bà, hai người có nét mặt tương đồng, hẳn là mẹ con. Còn có Lăng Khanh, Lăng Từ Thiên, Lăng Khương Nguyên nữa.

Chẳng lẽ là cà gia đình họ Lăng đều ở đây hết ?

Tại sao lại ở đây hết như thế này vây ? Làm cho cậu ảo tưởng rằng cậu đang được mọi người chờ mong vậy đó.



Minh Viễn khẽ cúi người chào, sau đó là giọng nọi nhẹ nhàng truyền vào tai cậu.

"Con mau ngồi xuống đi, ngồi ở đây này" Hân Nhi-Mẹ của Lăng Tâm đẩy cái ghê bên cạnh bà cho cậu.

Minh Viễn vội ngăn lại. Nắm lấy bàn tay bà rồi nói cứ để mình kéo là được.

Cái ghê gỗ tổ chảng như thế này không biết bàn tay mảnh mai của bà có kéo được không nữa, chứ lúc cậu nhấc nó lên là muốn hụt cả hơi rồi.

Minh Viễn ngồi xuống trước chục con mắt đang nhìn khiến cậu cảm thấy hơi ngại ngùng.

Sau hai phút thì Lăng Khương Nguyên cùng Lương Xương Bách mới bước vào.

Anh khẽ gật đầu chào với mọi người rồi muốn nhấc ghế ngồi bên cạnh cậu.

Nhưng bàn tay vừa động đã bị ngăn lại. Lăng Từ Thiên nhìn anh với ánh mắt chết chóc

Lương Xương Bách đắng lòng đem tay thu lại, chọn một chỗ ngồi khác.

Tất cả mọi người đều đã yên vị, Lăng Khương Nguyên mới bắt đầu trước.

"Mọi người đêu biết trước đây tôi có một đứa cháu trai nữa rồi nhỉ ?"

Những cái đầu khác gật gật.

Minh Viền: "...."

Không, cậu không có biết.

Lăng Khương Nguyên: "Vậy nên ngày hôm nay tôi muốn thông báo rằng tôi tìm được cháu trai của mình rồi, đây là Lăng Minh Viễn, cháu trai của tôi, vỗ tay !!!!"

Mọi người cùng nhau vỗ tay hết sức lớn, vang vọng khắp căn biệt thự, hiệu ứng âm thanh phải nói là đỉnh.

Minh Viễn thì lại ngồi ngơ ngác giữa những người đang vỗ tay, gương mặt ngẩn ngơ, đôi mắt mở to như con nai vàng.

Chuyện gì vậy ?

Chuyên gì vừa diễn ra vậy ?

Cậu vừa chớp mắt rồi để lỡ mất khúc quan trọng nào sao ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.