🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lương Xương Bách chậm rãi trả lời.

"Biết chứ, nhà có giao tình"

Minh Viễn kéo lên đoạn trên, để lộ tin nhắn của Lăng Khương Nguyên kêu cậu gọi theo anh.

Anh nhìn kĩ, đọc một lúc thì ngẩng đầu.

"Tôi đi cùng anh"

Minh Viễn mỉm cười, hớn hở nhắn lại là mình đồng ý.

Lương Xương Bách nhìn góc nghiêng đáng yêu của cậu, chỉ muốn lên bóp mạnh vào mặt cậu, cắn một cái không biết có chảy sữa ra không nhỉ.

Nhưng cuối cùng ngăn lại hành động của mình, dùng lí trí để áp chế bọn chúng.

Từ đây đi tới nhà của Lăng Khương Nguyên thật sự khá xa, khoảng hơn 2 tiếng đi đường.

Lương Xương Bách muốn cùng ngồi sau xe với cậu nên đem theo một tài xế

Quan trọng hơn là anh cố tình tìm một chiếc xe có tấm chăn cách âm giữa ghế sau và ghế trước trong hầm xe của

Lương Dân Khang.

Như thế này thì quá tuyệt vời !

Minh Viễn mặc áo sơ mi và khoác áo len bên ngoài, trông vừa sạch sẽ vừa thanh tú, còn Lương Xương Bách cũng ăn mặc giống hệt cậu, trông vào hai người mặc như áo cặp vậy.

Thật ra cậu còn chẳng biết là anh mặc giống mình, giữa cái tủ đồ toàn màu đen trắng kia không biết anh lấy đâu ra cái áo len màu hồng giống hệt cậu vậy cơ chứ.

Ngồi vào sau xe cậu đã có cảm giác hơi lâng lâng khó chịu.

Lương Xương Bách nhanh tay tắt máy lạnh, lấy ra máy tạo mùi trong túi.



Thoáng chốc cả xe đã được bao phủ bởi mùi chanh nhàn nhạt. Minh Viễn được nó bao bọc cũng hết sức thả lỏng tinh thần, cậu vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe chưa khởi hành nên dĩ nhiên là cảnh vật vẫn như cũ nhưng Minh Viễn lại cảm thấy rất phấn khích.

Sau khi Lương Xương Bách lên xe thì xe chậm rãi khởi hành.

Minh Viễn chồm ra cửa số, nhìn cảnh vật nhẹ nhàng trôi qua, con đường quen thuộc thoắt cái đã trở nên xa lại khiến cậu cảm thấy rất thú vị.

Anh thấy cậu cứ áp mặt vào cửa kính, chẳng chú ý gì tới mình liền bực bội nắm lấy cả người cậu kéo lại gần mình.

"Có khó chịu không ?" Anh hỏi.

Minh Viễn lắc đầu.

"Không có, thoải mái lắm"

Lương Xương Bách xoa đầu cậu.

Hai người ngồi gần nhau, vai đụng vai, đầu dựa đầu, nói đủ thứ chuyện trên đời sau bốn mươi phút thì Minh Viễn đã chẽm trệ nằm lên đùi anh đánh một giấc ngon lành.

Lương Xương Bách nhìn mặt cậu, thỉnh thoảng chọc vào cái má đầy thịt, thi thoảng lại mân mê dái tai no đủ của cậu.

Đột nhiên điện thoại có tin nhắn đến, tiếng ting lớn khiến anh giật mình.

Vội vàng quan sát sắc mặt người trên đùi mình, thấy cậu vẫn còn ngủ thì anh thở phào, khó chịu cầm lấy điện thoại định mắng cho người nhắn tin tới một trận thì thấy đó lại là tin nhắn của Lăng Từ Thiên.

Thu hồi lại sự khó chịu của mình trong nốt nhạc, anh soạn văn bản trả lời thật kĩ trong đầu.

Phải để lại ấn tượng tốt với ba của người yêu !

Lăng Từ Thiên gửi cho anh một tệp tài liệu.

Lăng Từ Thiên: //Chú giải quyết hết rồi//

Lăng Từ Thiên: //Đối xử với Minh Viễn cho tốt, không được để nó tổn thương nữa//



Lương Xương Bách không hiểu ông nhắn gì, anh nhấp vào đấy, bắt đầu đọc từ đầu.

Sau khi Minh Viễn thức dậy thì liền thấy Lương Xương Bách với gương mặt hết sức nghiêm trọng nhìn điện thoại.

Cậu ngồi dậy từ đùi anh, thản nhiên liếc nhìn điện thoại.

Tuy nhiên, vừa thấy đầu cậu đưa tới thì Lương Xương Bách đã tắt điện thoại, sau đó nhìn cậu.

Minh Viễn chao mày khó hiểu: "sao thế ?"

Lương Xương Bách không nói gì cả, anh lặng lẽ vòng hai tay mình ôm lấy cả người cậu.

Minh Viền: "???"

Minh Viễn: "Sao thế Xương Bách ? Có chuyện gì ?"

Lương Xương Bách không nói, chỉ ôm cậu chặt hơn, áo của cậu đều bị anh làm cho nhăn nhúm, bay tuốt lên trên ngực.

Minh Viễn kéo áo xuống, vỗ nhè nhẹ vào lưng anh.

"Sao thế này ? Có phải xem bậy bạ gì trên mạng rồi đúng không ?"

Lương Xương Bách liên tục lăc đầu, vùi mạnh vào cổ cậu.

Hương thơm nhẹ nhàng truyền vào mũi anh, rất sạch sẽ và mềm mại. Lớn lên cậu trông mong manh như thế, lúc còn nhỏ phải yếu ớt tới mức nào cơ chứ.

Bọn khốn đáng ghét kia.... Mặc dù Lăng Từ Thiên đã nói đều được ông ấy giải quyết hết rồi nhưng anh lại cảm thấy chẳng dêc chịu chút nào.

Cái tệp kia đơn giản nói về một cơ sở mại dâm, tàng trữ chất kích thích giả dạng dưới một trại trẻ mồ côi có tên là

Ngôi Nhà Tình Thương, trong đó có thông tin về Minh Viễn.

Cậu đã ở tại cái cơ sở đó hơn chục năm, có vài đoạn thông tin ghi rằng cậu đã từng là mục tiêu bị nhắm đến của cơ sở nhưng lại bị nhận đi trước lúc kế hoạch nổ ra nên thoát được một kiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.