🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Minh Viễn vô lực nằm trên đùi anh, chỉ bận mỗi thở dốc, tay chân run rẩy.

Cả người cậu đang dần hồi phục sau cơn chấn động, cơ mặt của cậu cười đến đau nhức, trên eo có cảm giác đau đớn nhè nhẹ.

Cậu cảm thấy mình bây giờ vô cùng chật vật, tuy nhiên cậu lại không có ý muốn di chuyển một chút nào. Thản nhiên đặt lưng lên đùi anh, chân thì gác lên ghế sô pha.

Trong mắt của Lương Xương Bách.

Vì quẫy đạp quá mức nên khiến quần áo cậu lệch xộc xệch hẳn đi.

Quần bị kéo xuống một chút lộ ra đoạn thân dưới dẻo dai mềm mại. Cái bụng hoàn toàn phơi ra, ở trên rốn đặc biệt có nốt ruồi son đỏ bé xinh, cậu thở một hơi thì nó lại nhấp nhô một lần.

Quan trọng hơn là.

Trên mặt Minh Viễn vẫn còn đọng nước mắt, không biết cậu đã khóc từ lúc nào, những đừng hằn nước trên mặt cậu khiến anh đau lòng.

Hình như có hơi quá đáng rồi.

Chỉ là cánh miệng hé mở, đầu lưỡi hồng hào lộ ra, lấp lánh nước, đôi mắt mông lung khiến Lương Xương Bách quên mất mình đang hối hận.

Bây giờ anh chỉ muốn hôn lên cánh môi đó mà thôi.

Kiềm nén cảm xúc phát cuồng trong lồng ngưc. Lương Xương Bách đắng lòng kéo áo cậu xuống, cẩn thận nằm xuống sô pha, ôm cậu vào lòng.

Lần đầu tiên Minh Viễn được ôm như thế này, có chút ngại, nhưng nghĩ đến người ôm là Lương Xương Bách thì cậu lại cảm thấy kích thích.

Tuy nhiên quá gần một phút cậu lại cảm thấy hết kích thích luôn rồi.

Nóng quá đi !

Người cậu từ nhỏ vốn thân nhiệt thấp, da dẻ mát mẻ, còn người cả Lương Xương Bách chẳng khác gì cái lò di động, mang thân nhiệt cao bất thường, anh dán vào người cậu chẳng khác gì mùa hè đến sớm, khiến tuyến mồ hôi trên cơ thế cậu bắt đầu hoạt động.

"Xương Bách...tôi khát nước rồi, muốn đi uống nước"

Vì không muốn từ chối cũng như đẩy anh ra, sợ anh buồn nên cậu đành dùng cái cách khéo léo này vậy.

Lương Xương Bách quả nhiên thả cậu ra, nhưng anh cũng đi theo sau cậu.

Minh Viễn dù không khát nước cũng phải uống nửa cốc, rồi cậu đứng im nhìn anh.



Hai người sau đó thì đứng im nhìn nhau.

Lương Xương Bách: "Sao vậy ?" Anh hỏi.

Minh Viễn: ".....

Cậu mới là người nên hỏi điều đó đây

Minh Viễn: "Sao cậu lại đi theo ?"

Lương Xương Bách: "Sợ anh hút thuốc"

Minh Viễn: "...Tôi không có hút nữa đâu mà"

Lương Xương Bách: "Tại sao thế ?"

Anh tiến tới gần cậu hơn, thân hình đó chắn mất ánh sáng từ đèn, khiến cậu như bị anh bao phủ

Minh Viễn không biết nên nói gì, cậu tuyệt đối sẽ không nói chuyện trước kia cho anh biết....

Chụt

Lương Xương Bách hôn một cái lên mặt cậu, tiếng động lớn cực kỳ.

Minh Viễn: "Làm gì vậy ?!!" Cậu lấy tay lau lên mặt.

"Hôn anh" Lương Xương Bách nói.

"Sao lại hôn....A"

Chua ddi cau noi gi thi cai mieng kia da lau toi "xau xe" mieng cau, rat nhanh cau da bi danh khong chong cu

được.

Den ca viec dung cho han hoi cung la nhd Ludng Xudng Bach vin chat cau va chem chan gila hai chan cau.

Tiếng nước chóp chép ngày một lớn và có xu hướng mất kiểm soát, tay của anh đã đặt gọn lên eo cậu.

Minh Vien bi so cho giat minh, cam giac via la vita quen nay gi len tir trong dau cau nhung tri nho vun vat va

kinh tởm.



Cậu vội đẩy anh ra, đầu ngửa về sau, bàng hoàng thở dốc.

Lương Xương Bách giật mình vội đưa tay chắn sau đầu của cậu, nhìn cậu vơi ánh mắt sợ hãi thở không ra hơi, đột nhiên trái tim như bị gì đó nắm lại, bóp chặt đến đau điếng.

"Xin lỗi....không hôn nữa, xin lỗi" anh ôm lấy cậu, khẽ vỗ về, không hỏi cậu tại sao, cũng chẳng khó chịu trách móc hì cả.

Minh Viễn nắm chặt lấy áo anh.

"Không phải ...đừng xin lỗi, là lỗi của tôi mà"

Sau đó Lương Xương Bách không hỏi vì sao cậu hút thuốc nữa, và cũng không buộc cậu hôn hít gì đó.

Minh Viễn cảm thấy lồng ngực khó chịu nhưng lại không cách nào chữa lại mọi thứ nữa.

Lúc cậu thất thần ngồi trong lớp học vào ngày hôm sau thì nhận được tin nhắn từ Lăng Khương Nguyên.

Ông hẹn cậu ra ngoài gặp mặt, ông nói rằng lại cần cậu đi dự tiệc.

Minh Viễn nhắn đồng ý, sau đó hẹn giờ gặp mặt.

Cũng vẫn là buổi tối giống như trước, nhưng lần này đặc biệt hơn rất nhiều, Lăng Khương Nguyên muốn hẹn cậu ở nhà ông.

Lúc đầu Minh Viễn có hơi do dự nhưng không ngờ ông lại kêu cậu hẹn luôn cả Lương Xương Bách đi cùng.

Minh Viễn ngờ nghệch, cậu đứng dậy, hết sức tự nhiên bước ra khỏi lớp học đi đến kí túc xá.

Hôm nay là chủ nhật, Lương Xương Bách được nghỉ, à, việc chủ nhật mà cậu vẫn đến lớp chỉ là muốn tìm một không gian yên tĩnh để ngẩn người mà thôi.

Lúc mở cửa cậu liền thấy anh đang ngồi trên sô pha, tay cầm máy tính bản lướt lướt gì đó.

Thấy cậu đến thì anh mỉm cười.

"Đã phát tài liệu xong rồi sao ?"

Minh Viễn gật đầu, hết sức tự nhiên với lời nói dối của mình.

Cậu đưa điện thoại đến trước mặt anh.

"Xương Bách, cậu biết ông Nguyên sao ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.