🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc Lương Xương Bách đang suy nghĩ lí do thì Minh Viễn đưa cái muỗn lại gần miệng anh.

Sườn xào chua chua ngọt ngọt có mùi thơm khiến anh không thể cưỡng lại được, đành mở miệng ra ăn một miếng.

"Có vừa không ?" Cậu hỏi.

Lương Xương Bách gật đầu.

"Ăn rất ngon, để xuống đó đi, anh rửa tay, tôi dọn"

Lương Xương Bách một phát kéo tạp dề trên người cậu xuống, thong thả ra lệnh.

Minh Viễn vọt vào nhà vệ sinh rửa sạch hai tay, vội giũ sạch cho bớt nước, sau đó lại đi ra ngoài.

Lương Xương Bách nhìn đôi tay ướt nhẹp nước của cậu thì lắc đầu. Anh lấy trong túi ra chiếc khăn tay, Minh Viễn để ý nó thường được anh dùng để lau mắt kính.

Mà bây giờ đây, chiếc khăn trông có vẻ đắt tiền dó đang lau đi hết những giọt nước trên tay cậu.

Minh Viễn đỏ mặt muốn rụt tay lại nhưng bị anh nắm chặt.

"Vẫn chưa hết nước đâu"

Lương Xương Bách nói xong thì lại lau một cách cẩn thận hơn nữa.

Vì sao cậu cảm nhận được á ? Bởi vì anh đang vạch từng kẽ tay của cậu ra, lau vào, không chừa một chút gì cả. Từ mu bàn tay, đầu ngón tay, kẽ ngón tay, đến lòng bàn tay đang được anh xoa nhẹ nhàng cũng khiến Minh Viễn giống như đã bị đánh không còn mảnh giáp chống đỡ.

Thật kì lạ quá.

Nhưng ánh mắt và hành động của Lương Xương Bách giống như đang nâng niu món bảo bối của mình, thích không rời tay mà chăm chút nó.

Anh bây giờ chính là một bộ dáng say mê, nghiêm túc.

Minh Viễn chịu không nổi cảnh này, cảm thấy cả người đều bắt đầu ngượng ngùng. Cậu mau chóng giật tay ra.

"Đã khô đến mức muốn tróc da ra luôn rồi, đừng....có lau nữa mà"

A !!! Sao tự nhiên lại "mà" ở cuối câu thế kia !!!

Lương Xương Bách thích thú nhìn bộ dạng này của cậu, mặt của mình cũng vô thức đưa đến gần mặt của cậu.

Sau đó hôn nhau.

Không hiểu sao lại dịu dàng hơn mấy lần trước rất nhiều, lần này anh nhẹ nhàng, vừa hôn vừa mút tiếng kêu vang đặc biệt rõ ràng khiến cậu run rẩy cả chân.

Lương Xương Bách lúc này đột nhiên lại dừng lại, tách ra.



Minh Viễn mơ màng đuổi theo môi của anh, nhưng rất tiếc không đuổi được, cậu mở mắt, mờ mịt nhìn phía đối diện.

Chỉ thấy anh đang cong khoé miệng trông rất vui vẻ, đôi mắt toát lên sự đùa cợt.

Cậu hoàn hồn từ cơn mơ màng, lập tức nhận ra anh vừa đùa giỡn với cậu. Minh Viễn giống như cả đầu đều bốc khói lên, hình ảnh cậu đuổi theo đôi môi đói diện chắc chắn đã bị anh nhùn thấy hoàn toàn rồi !

"Lương Xương Bách !"

Minh Viễn tức giận nghiến răng ken két, sau đó liền quay mặt đi không muốn nhìn tên khốn này nữa.

Nhưng anh nào dễ cho cậu đi như vậy.

"Sao lại tức giận rồi" Anh ôm lấy eo cậu, khẽ gãi nhẹ vào.

Minh Viễn nhột hết cả người, muốn giãy ra nhưng không được.

"Lương Xương Bách, buông ra nào"

Anh không buông mà ngược lại còn nắm chặt lấy tay cậu, đưa lên mũi ngửi một chút.

Vẫn còn mùi khói thuốc nhè nhẹ.

"Sao lại hút mấy thứ đó" Anh hỏi.

Minh Viễn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng con ngươi run rẩy bán đứng cậu.

"Hút cái gì chứ ?" Một lời biện minh hết sức ngu ngốc.

"Lăng Minh Viễn trong miệng anh toàn là mùi khói thuốc"

Minh Viễn hốt hoảng.

"Sao có thể chứ? Tôi đã súc miệng rồi mà"

Khoan đã....

Cậu vừa nói cái gì vậy chứ?!!!

Minh Viễn giấu đầu lòi đuôi cúi mặt xuống.

"Sao lại hút thuốc?" Lương Xương Bách bắt cậu ngẩng đầu lên, xuất hiện trong tầm mắt anh chính là gương mặt nai tơ của cậu, yết hầu anh hơi chuyển động một chút.

Minh Viễn đuối lý. Ngoài mặt cậu cố tỏ ra vẻ ngây thơ đáng thương nhưng trong lòng lại không ngừng tính toán, nhảy số liên tục.



Nên dùng cái cớ nào đây ! Chết tiệt phải nói cái gì bây giờ.

"Cậu Bách...Đừng mắng mà"

Làm nũng ! Làm nũng là chân ái !

Quả nhiên cậu thấy mắt anh hơi chuyển động một chút. Gương mặt có thể đơ cứng đến bất biến nhưng đôi mắt xanh lục đậm ấy luôn tố cáo anh.

Có chút đáng yêu.

Thấy có tác dụng, cậu thừa thắng xông lên.

"Cậu Bách....Người ta không có muốn bị la đầu mà" Cậu nhập vai một cậu quản gia đáng thương ngay tắp lự.

Lương Xương Bách thấy hơi nóng trong lòng, đôi mắt liên tục đảo qua lại, sợ mình nhìn lâu một chút cũng có thể khiến mọi thứ toé lửa.

"Không...Không mắng anh" Lương Xương Bách khẽ nói.

Minh Viễn sáng cả mắt.

"Nhưng mà phải phạt" Anh nói tiếp.

Minh Viễn: "...."

Sau đó cậu thấy eo bị chích một cái.

Minh Viễn: "...."

Minh Viền: "Đừng mà ! Dừng lại ! Aha ! Lương Xương Bách....không chịu nối nữa đâu ! A...."

Lương Xương Bách: "Vẫn chưa tới lúc đâu"

Minh Viễn: "aha a a.... đau quá...Lương Xương Bách ! Cậu mau dừng lại ngay đi a a...."

Lương Xương Bách: "Anh chịu khó một chút"

Minh Viễn không chịu nổi, nước mắt không kiểm soát được mà chảy ra, miệng cậu không ngậm lại được, chân liên tục quẫy đạp

Tiến chuông báo thức đột ngột vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Lương Xương Bách dừng lại bàn tay đang cù lét cậu.

Minh Viễn vô lực nằm bẹp xuống.

Cậu tưởng rằng mình đã đi bán muối luôn rồi đó chứ !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.