Lúc Lương Xương Bách đang suy nghĩ lí do thì Minh Viễn đưa cái muỗn lại gần miệng anh.
Sườn xào chua chua ngọt ngọt có mùi thơm khiến anh không thể cưỡng lại được, đành mở miệng ra ăn một miếng.
"Có vừa không ?" Cậu hỏi.
Lương Xương Bách gật đầu.
"Ăn rất ngon, để xuống đó đi, anh rửa tay, tôi dọn"
Lương Xương Bách một phát kéo tạp dề trên người cậu xuống, thong thả ra lệnh.
Minh Viễn vọt vào nhà vệ sinh rửa sạch hai tay, vội giũ sạch cho bớt nước, sau đó lại đi ra ngoài.
Lương Xương Bách nhìn đôi tay ướt nhẹp nước của cậu thì lắc đầu. Anh lấy trong túi ra chiếc khăn tay, Minh Viễn để ý nó thường được anh dùng để lau mắt kính.
Mà bây giờ đây, chiếc khăn trông có vẻ đắt tiền dó đang lau đi hết những giọt nước trên tay cậu.
Minh Viễn đỏ mặt muốn rụt tay lại nhưng bị anh nắm chặt.
"Vẫn chưa hết nước đâu"
Lương Xương Bách nói xong thì lại lau một cách cẩn thận hơn nữa.
Vì sao cậu cảm nhận được á ? Bởi vì anh đang vạch từng kẽ tay của cậu ra, lau vào, không chừa một chút gì cả. Từ mu bàn tay, đầu ngón tay, kẽ ngón tay, đến lòng bàn tay đang được anh xoa nhẹ nhàng cũng khiến Minh Viễn giống như đã bị đánh không còn mảnh giáp chống đỡ.
Thật kì lạ quá.
Nhưng ánh mắt và hành động của Lương Xương Bách giống như đang nâng niu món bảo bối của mình, thích không rời tay mà chăm chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3743060/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.