Minh Viễn nhận được 7749 lời khuyên từ anh em, cuối cùng cậu chọn đi vệ sinh.... xong rồi chuồn luôn.
Đột nhiên không đi học, không bồi dưỡng, không làm gì hết khiến cho cậu chán nản.
Phơi thây trên sô pha, cậu tự nhiên lại buồn ngủ.
Minh Viễn cuộn người lại, ôm lấy gối trên sô pha rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cậu thấy mình cứ lênh đênh lênh đênh mãi trên con kênh nhỏ nào đó, có một vài kí ức vụn vặt lúc ở cô nhi viện hiện lên trong đầu.
Sự thờ ơ của bảo mẫu cô nhi viện, các bạn xa lánh, tiếng thét chói tai của các bạn gái vào mỗi tối, những người đàn ông xa lạ ra vào phòng họ lúc đó khiến cậu rất khó hiểu, mà....đến tận bây giờ cậu mới nhận ra đó là gì và luôn âm thầm cảm thấy kinh tởm cái nơi đó.
Có lần, cậu vô ý chạm phải một người đàn ông trong số những người đàn ông xa lạ kia.
Ánh mắt đó, một đứa trẻ như cậu hoàn toàn bị chọc cho hoảng sợ.
Trần trụi, tham lam, dâm dục. Loài người vậy mà lại đáng sợ đến như thế sao ? Cậu lúc đó chỉ là đứa bé trai mới mười mấy tuổi đầu, vẫn còn ngây ngô chưa hiểu sự đời thôi mà.
Cô giáo nói rằng cậu phải cởi quần áo, cậu mờ mịt nghe theo, người đó.... người đàn ông đó dùng bàn tay bẩn thỉu sờ loạn một đứa con nít.
Kể từ ngày đó, cậu bắt đầu mất trí, chuyện đó bây giờ chỉ là một mảnh mờ mịt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3743059/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.