Lương Xương Bách gật đầu, rồi sau đó lại gãi gãi má, anh cũng không chắc là ngon tuyệt, nhưng nhât định ăn không tệ, bây giờ nhìn gương mặt vui vẻ của cậu nhìn tô mì nhỏ, anh tự nhiên có hơi sợ nó không vừa miệng cậu.
"Ngon lắm luôn !"
Lương Xương Bách chống cằm nhìn cậu ăn, có một loại cảm giác muốn nấu thêm nhiều món ngon nữa.
Không vì gì cả, anh muốn cậu được ăn vui vẻ như thế này.
Lúc cậu ăn xong thì cũng đã đến giờ Lương Xương Bách cần lên lớp.
Thấy người nào đó cứ rề rà không chịu đi, bám dính khung cửa, cậu bất lực, dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra khỏi phòng, sau đó đóng lại cửa không chút thương tiếc.
Khoảng hai phút, cậu nhẹ nhàng mở cửa xem anh có đi chưa. Thật là bất ngờ, người ta đi mất tiêu rồi.
Minh Viễn biết là mình đẩy người ta đi, đi như vậy mới phải nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát.
Huhu nói đi là đi thật luôn.
Tuy nhiên, không xoắn xuýt quá lâu, cậu cũng liền thay quần áo, chuẩn bị đến chỗ anh em của mình một chuyến.
Hôm nay là toàn tiết của Tranh Cẩm. Anh em bọn cậu lười học, cô cũng lười dạy trực tiếp cho nghĩ luôn.
Minh Viễn đi tới phòng y tế nhưng chẳng thấy ai, vì vậy nên cậu đảo về kí túc xá.
Vừa bước vào đã thấy 6 người ngồi dưới đất nhìn chằm chăm cậu.
À... người thứ sáu chính là Giang Mộng Thi, cô đang ngồi bên cạnh Hồng Liên, tựa đầu vào vai trông rất thân thiết.
Minh Viễn vốn định mở lời trước thì Lâm Chấn đã gọi cậu trước.
"Mày mau ngồi xuống đây" giọng y hết sức trầm, đôi mắt híp lại một đường.
Cậu đi tới, ngồi xuống, cảm giác mình giống hệt như con khỉ nhỏ trong sở thú bị một đám người bên ngoài soi xét.
"Sao vậy ?" Cậu hỏi, giọng nhẹ hều.
"Thích bao lâu ?" Lương Văn Hà bỗng lấy ra một quyển sổ tay, sau đó hỏi cậu.
Minh Viễn: "Lúc đi thi tao nhận ra mình thích..."
Lẫm Bách: "Không hỏi mày ! Tao hỏi Lương Xương Bách kia kìa"
Minh Viễn: "..Không Biết"
Năm người khác đồng loạt nhăn mặt.
Lương Văn Hà: "Lương Xương Bách có biết mày dị ứng với bơ đậu phộng không ?"
Minh Viễn: "Chắc là không....nhưng mà tại tao chưa nói thôi !"
Năm người khác: Đồng loạt trề môi.
Lương Văn Hà: "Cậu ta có biết việc mày có nốt ruồi son trên bụng không ?"
Minh Viễn nhíu mày thật chặt.
Nếu bây giờ cậu nói anh không biết, có khi bọn này lại phán là Lương Xương Bách chẳng biết gì về cậu, cậu không nên yêu đương gì đó, chắc chắn rất phiền phức. Thế nên cậu hùng hồn trả lời.
Minh Viền: "Tất nhiên là biết !"
Năm người khác: "!!!"
Lương Băng là người hét lên trước.
"Con mẹ nó !!! Đến cả nốt ruồi chỗ đó cậu ta còn biết ! Là nó lột áo mày ra coi đúng không ?!!"
Lâm Chấn: "Tao đã nói cậu ta hẹn hò với mày là chỉ muốn đánh chén mày thôi !"
Lẫm Bách: "Cậu ta thật đáng sợ ! Người giàu ghê gớm lắm ! Mày phải suy nghĩ kĩ chứ ! Sao lại không tỉnh táo như vậy !"
Hồng Liên: "Đã thấy nốt ruồi rồi ư ? Cậu ta nằm trên có tốt không ?!!"
Lẫm Bách, Lâm Chấn, Lương Băng: "....."
Lương Văn Hà đóng sổ tay, nhẹ giọng nói.
"Mộng Thi, làm cho Hồng Liên im miệng đi"
Mộng Thi được điểm tên lập tức ngẫng đầu.
"Đã biết !"
Sau đó cô ôm Hồng Liên ra sau, không để cô mở miệng nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]