"Vậy là đồng ý rồi đúng không ?" Lương Xương Bách kề bên tai cậu, khẽ hỏi.
Minh Viễn đỏ hết cả mặt nhưng lại không muốn buông người ra, cậu ở trong lòng anh gật đầu mất cái.
Qua một lúc, anh lại tiếp tục hỏi.
"Đã đồng ý rồi chứ ?"
Minh Viễn lại gật đầu.
Mấy phút sau.
"Anh có đồng ý không ?"
Minh Viễn: "....."
Minh Viễn: "Có...đồng ý mà"
Lương Xương Bách: "Tại sao lại đồng ý ?"
Minh Viễn: "....Vì...thích cậu"
"Ai thích ?"
"Tôi..."
"Hả ?"
"Tôi thích cậu ! Hòi quài ! Buông ra"
Minh Viễn tuyệt tình đẩy người ra, tuy nhiên lại bị Lương Xương Bách nắm chặt, khẽ hôn vào môi cậu.
Sau cái hôn nhẹ, tựa như có gì đó càng nảy nở. Lương Xương Bách lại hôn nhẹ cái nữa.
Sau đó là Minh Viễn chủ động tiến lại gần, chạm môi khẽ một cái nữa.
Hai người thoắt cái đã ôm chặt lấy nhau, triền miên hôn lấy hôn để.
Chẳng có kĩ thuật gì cao siêu cả, chỉ là thuận theo bản năng tự nhiên của con người cùng với ham muốn, khát khao đối với người mình thích.
Minh Viễn không thở nổi, cậu đẩy anh, tách ra, thở, lại bị kéo đến hôn lần nữa.
Lương Xương Bách tựa như nghiện mất, cứ ôm lấy cậu vừa gặm vừa cắn, hai người gần gũi, kề cận nhau không kẽ hở.
Có tiếng thở dốc, tiếng nước be bé khiến Minh Viễn ngại muốn chết, địa điểm này còn là nơi đồng không mông quạnh, nếu có người đi ngang qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3743056/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.