kéo mỗi người vào một cái chăn trên giường y tế, lúc kéo Hồng Liên lên giường, Minh Viễn liền bất ngờ bị Giang Mộng Thi đột ngột xuất hiện từ phía sau đấy một cái, sau đó cô leo lên giường, ôm Hồng Liên vào lòng rồi ngủ quá chừng ngon.
Minh Viễn: "...."
Cậu thầm lắc đầu, chậc lưỡi, sau đó bắt đầu dọn dẹp.
Tranh Cẩm vốn cũng chẳng phải trẻ trung gì, không làm lại cái bọn trẻ trâu tụi cậu nên đã về sớm, để lại đống thịt nướng liền bị 7 con hổ đói ăn sạch.
Trên sàn không có gì quá bẩn, cậu sợ để đến sáng sẽ có mùi nên liền nhanh tay dọn đi hết, Minh Viễn dọn một lúc là xong, lúc ngẩng đầu thì cậu bất ngờ bắt gặp Lương Xương Bách đang đeo cặp đứng ở cửa, cười nhìn cậu.
Minh Viễn thấy trong lòng chỗ nào cũng vui, cả người đều có cảm giác tươi tỉnh diệu kỳ.
"Cậu vừa đi thi về sao ?"
Lương Xương Bách gật đầu, sau đó hỏi.
"Anh có mệt không ?"
Minh Viền cười lắc đầu.
"Không mệt, rất vui luôn đó !"
Lương Xương Bách cũng cười.
"Dẫn anh đi dạo, đi không ?"
Thế là trên sân trường vào lúc 8 giờ tối có hai bạn nam đang đi dạo khắp nơi.
Minh Viễn chưa từng có cảm giác yêu quí cái đoạn đường dài ngoằng này như bây giờ cả.
Ngó thấy sân bóng rổ cách đó không xa, Minh Viễn chợt tưởng tượng cảnh chơi bóng của các nam sinh, rất ngầu, còn vui nữa nên cũng muốn cùng anh thử.
Dưới ánh đèn lờ mờ của sân bóng, Minh Viễn đang ước lượng chiều cao giữa mình và cái rổ kia.
Cậu thử nhảy lên vài lần nhưng không lần nào chạm tới mép rổ được, bất lực quay đầu nhìn anh.
Cậu thuận thế cầm lấy nó, lúc đang chờ xem anh định làm cái gì thì thấy Lương Xương Bách cúi người, hai tay ôm lấy chân cậu để cậu ngồi trên một bên vai của anh, sau đó đứng dậy.
Minh Viễn hốt hoảng, không khí này là không khí mà người cao trên mét tám hay hô hấp hay sao, trong lành thật.
"Lương Xương Bách ! Bỏ...xuống đi !" Cậu hơi ngại, hét khẽ bên vai anh.
Lương Xương Bách lại không thả, anh ngẩng đầu nói.
"Mau úp rố đi !"
Minh Viễn nghe thấy vậy thì bật cười thành tiếng, cậu đưa tay lên, đem trái bóng để vào rổ.
"Chúc mừng tuyển thủ Lăng Minh Viễn có cú úp rổ tuyệt vời ! Đem thành tích chiến thắng về đội nhà !"
"Tuyển thủ Lương Xương Bách đúng là trợ thủ đắc lực cho tuyển thủ Lăng Minh Viễn ! Xin mời hai nhà vô địch mùa giải hôm nay bước lên bục nhận giải nào !!!"
Cậu vừa nói vừa cười, tiếng cười giòn tan rót vào tai khiến anh tê dại, chìm vào đôi mắt của cậu không thể thoát ra, bàn tay có chút lâng lâng run rẩy, chỉ có cách phát tiết bằng việc nắm thật chặt lại.
Minh Viễn rất vui vì úp được rổ, cậu lon ton chạy đến lụm lại bóng, sau đó ôm nó chạy lại phía anh.
Lương Xương Bách chỉ muốn ôm người vào lòng ngay lúc này.
Khó tả được cảm xúc của anh, anh chỉ cảm giác thế giới rộng lớn này chỉ có mỗi một mình cậu, muốn hôn, muốn ôm, muốn treo người bên mình, muốn quang minh chính đại nắm tay cậu.... muốn.....nhiều thứ hơn nữa.
Cảm giác này xộc lên não, chiếm cứ mọi tế bào trong cơ thể, ánh mắt cũng chỉ dõi theo một bóng hình, càng lúc càng mất kiểm soát, càng lúc càng lấn át lí trí anh.
"Sao vậy ?"
Lương Xương Bách hoàn hồn, nhìn gương mặt cậu gần trong gang tấc, cuối cùng anh thở dài.
Anh vốn còn muốn đợi thêm, nhưng dường như bản thân anh chờ không nổi nữa....
"Lăng Minh Viễn ơi ?" Anh khẽ gọi.
"Ơi ?" Minh Viễn ở trước mặt anh đáp.
"Thích anh quá..." Lương Xương Bách nhẹ giọng nỉ non.
Minh Viễn đứng yên, cậu giống như là không tin vào những gì mình nghe thấy.
Cả thế giới giống như ngưng đọng lại vậy, cảm xúc thật kì lạ đang lan tràn ra nữa.
Lương Xương Bách....
Lương Xương Bách vừa nói thích cậu kìa....
Có đúng không ?
Cậu không nghe nhầm đâu đó chứ.
Chưa đợi cậu định hình, Lương Xương Bách lại lên tiếng tiếp tục.
"Anh...có muốn...một bạn trai không ? Kiểu đi bằng hai chân, học lực giỏi, sắp tốt nghiệp trung học, có một công ty nhỏ thu nhập cũng tạm được và sẽ....yêu thương anh bằng tất cả những gì có thể, anh có muốn không ?" I
Cái...cái lời tỏ tình gì thế này..... kì cục quá.....
Nhưng mà.....thật cmn đáng yêu quá đi....
Minh Viễn cảm thấy tim mình rất lạ, nó khiến cho cậu không thể nói được gì hết, giọng khàn đặc.
Cuối cùng....thay vì nói, Minh Viễn chọn đi đến, ôm lấy anh, một cái ôm thật chặt chẽ, đem thân nhiệt của mình truyền cho người đối diện, muốn bày tỏ hết lòng mình, dùng hành động ôm này là để nói cho anh biết tấm lòng cậu.
Thay cho lời nói đồng ý cháy bỏng này.
Lương Xương Bách bị cậu ôm, mấy giây sau mới phản ứng kịp, anh hít sâu một hơi, nhanh tay ôm chặt lại anh, khảm người đối diện vào lòng ngực của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]