phút trôi qua, giám thị bắt đầu thu bài.
Minh Viền nhìn lại bài lần cuối, không còn gì luyển tiếc đem nó nộp lên.
Sau đó là phần thi thực hành.
Cái này chính là sở trường của cậu chứ gì nữa.
Thoăn thoắt làm cái này, chớp mắt làm xong cái kia, cậu ở trong phòng thi giống như cá gặp nước mà bắt đầu bơi lượn, làm đủ trò màu mè.
Nhớ mới ngày nào cậu còn nói Lương Băng pha rượu mà shake một cách hết sức rườm rà, mà giờ đây, Minh Viễn đang áp dụng hết mấy cái rườm rà đó vào bài thi của mình.
Rốt cuộc thì hơn một tháng qua, cậu đã giành tất cả tâm huyết, thời gian cho mấy tiêng tỏả sáng này. Phải làm thật tốt, cậu phải càng khiến mình tốt hơn, tốt hơn nữa.
Sau hơn hai tiếng, phần thi kết thúc. Tất cả các học sinh đều bước ra khỏi phòng thi, nhường lại cho giám thị chấm điểm.
Minh Viễn vẫn còn hơi hưng phấn. Nhưng chưa đợi cậu tiêu hóá cái sự hưng phấn này thì liền phải đóng gói đồ đạc trở về trường.
Ngồi xe thêm mấy tiếng đồng hồ thì trời trở chiều hẳn, ánh hoàng hôn cực kỳ đẹp mắt chiếu vào kính xe, có cảm giác trầm lắng lãng mạn kì lạ.
Minh Viễn xuống xe, niềm hưng phấn đã tan biến hoàn toàn chỉ còn lại sự mệt mỏi trên gương mặt nên trông tổng thể có hơi ủ rủ.
Cậu ngạc nhìn về phía cổng, hết sức ngạc nghiên.
Đứng trước cổng chờ cậu chính là Tranh Cẩm.
Cô mặc sơ mi quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3743054/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.